Sáng đi làm, Thang Ninh đeo nhẫn.
Sở Mộng Hy bên cạnh nhìn thấy ngay, ngạc nhiên nói: "Ồ, hôm qua em được
cầu hôn hả Thang Ninh? Sao đột nhiên lại đeo nhẫn cưới thế?!"
Thang Ninh theo phản xạ nhìn chiếc nhẫn trên tay mình nói: "À... Thực ra em
đã kết hôn một thời gian rồi."
"Hả?!!! Em đã kết hôn rồi á?!" Sở Mộng Hy như phát hiện ra châu Mỹ: "Em kết
hôn rồi cơ à, sao chị nhớ em mới tốt nghiệp thôi mà?"
"Đúng vậy, vì gặp được người khá phù hợp nên em kết hôn."
Khi Thang Ninh nói đến chữ "gặp", môi cô hơi trượt một chút.
"Ôi chao, có ảnh không có ảnh không, quen nhau thế nào vậy?" Sở Mộng Hy
mong đợi hỏi.
"Cái này..."
Cửa văn phòng Lăng Lệ không đóng, từ đầu đã nghe thấy tiếng bên ngoài, nghe
Thang Ninh có vẻ ấp úng thì lập tức ra cứu nguy.
Anh ta đi đến bên cạnh Sở Mộng Hy, đưa cho cô ấy một tập tài liệu nói:
"Melody, giúp tôi mang cái này xuống phòng tài chính, cảm ơn."
Sau khi Sở Mộng Hy cầm tài liệu đi rồi, văn phòng hầu như không còn ai.
Lăng Lệ dựa lưng vào bàn làm việc của Thang Ninh, nhìn chiếc nhẫn trên ngón
tay cô cười hỏi: "Ồ, đã đi mua nhẫn đôi rồi à."
"Đúng vậy, cũng nhờ anh nhắc, trước đây em thực sự quên mất chuyện này."
"Nhưng nếu lúc nãy anh không ra, em có định nói với họ chuyện chồng em là
Cố Ngộ không?" Lăng Lệ tò mò hỏi.
"Em cũng chưa nghĩ kỹ, chủ yếu vì tình hình của em và anh ấy giải thích hơi
phức tạp, em sợ đồng nghiệp nghĩ em đến đây làm việc rồi quyến rũ anh ấy,
hiểu lầm em thì không sao, nhưng lỡ hiểu lầm năng lực văn phòng luật của
chúng em thì không hay."
"Có thể thu phục được ông hoàng kim cương độc thân nổi tiếng của bọn anh,
cũng đã chứng minh đầy đủ trình độ tổng hợp các mặt xuất sắc của nữ luật sư
văn phòng các em rồi." Lăng Lệ đùa: "Nói hay không tùy em, nhưng nếu mọi
người đã biết em kết hôn rồi, cá nhân anh thấy cứ giấu như vậy thì như có tật
giật mình ấy..."
"Cũng đúng." Thang Ninh suy nghĩ một lúc nói: "Thế này nhé, em còn 3 ngày
nữa là kết thúc thay thế, đến lúc đó ngài* sắp xếp một bữa tiệc đi, em sẽ dẫn Cố
Ngộ cùng đến."
*Khúc này tác giả dùng “您”/nín/, hình thức trang trọng hơn “你” /nǐ/.
"Được, không thành vấn đề, chỉ là..." Lăng Lệ bất đắc dĩ nói: "Có thể đừng gọi
anh là "ngài" được không, nghe hơi khó chịu."
Thang Ninh nhăn mặt với anh ta: "Ở công ty vẫn phải chú ý thân phận, chúng ta
là cấp trên cấp dưới."
Lăng Lệ thấy có người quay lại, chỉnh lại quần áo nói: "Được rồi, vậy tạm thời
sắp xếp như vậy đi."
Sau đó Lăng Lệ thông báo cho mọi người về chuyện tiệc tùng, sắp xếp vào tối
thứ sáu, cũng là ngày cuối cùng Thang Ninh thay thế.
Mỗi chiều thứ sáu công ty đều có Happy Hour, là thời gian tất cả nhân viên có
thể cùng nhau ăn chút đồ ngọt, uống chút rượu để thư giãn.
Cũng coi như là đãi ngộ của mọi người sau một tuần vất vả.
Trước đây Thang Ninh không tham gia những hoạt động này, cảm thấy đây là
công ty của người khác, không tiện tham gia.
Bây giờ một là vì đã quen với mọi người trong công ty, hai là cấp trên là bạn
thân của mình, cấp cao còn là chồng mình.
Nên ít nhiều cô cũng có chút tự tin.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Happy Hour là như thế nào, vì số lượng người trong
công ty quá đông, nên không phóng đại mà nói, Happy Hour ở đây giống như
tiệc rượu trên TV vậy.
Có mấy bàn dài ghép thành một hàng, trên đó là các loại điểm tâm đa dạng.
Có pizza hamburger no nê, sandwich tinh tế, các loại salad trái cây rau củ, bánh
quy giòn tan, macaron cực đẹp và nhiều loại bánh ngọt đang hot, thậm chí còn
có nhiều lựa chọn đồ uống như trà sữa, trà hoa quả, cà phê.
Đúng là thiên đường của người mê ăn.
Thang Ninh thốt lên với Sở Mộng Hy: "Oa, phúc lợi công ty các chị tốt quá."
"Thấy chưa, trước kia chị gọi em đến mà em cứ không chịu." Sở Mộng Hy cầm
một ly trà sữa trân châu: "Công ty làm những thứ này, cũng chỉ để chúng ta làm
việc chăm chỉ hơn thôi, đừng có cảm giác tội lỗi, ăn được bao nhiêu thì ăn, cố
gắng chiếm hời của công ty, chúng ta không thể làm không cho công ty được!"
Thang Ninh cũng mở một ly trà sữa uống.
Lúc này Lăng Lệ và Cố Ngộ cùng đi xuống.
Thực ra những buổi Happy Hour này cũng có cấp cao tham gia, vì dù sao cấp
cao cũng là người, cũng cần nghỉ ngơi thư giãn, chỉ là họ không có nhiều thời
gian nên không đến thường xuyên.
Nhưng trước đây Cố Ngộ chưa bao giờ đến buổi trà chiều này, anh không thích
những nơi cần giao tiếp xã hội lắm, nên khi thấy Cố Ngộ, mọi người đều khá
ngạc nhiên.
Thực ra đây cũng là do Lăng Lệ gọi anh cùng đến, tối nay có tiệc chia tay kết
thúc thay thế cho Thang Ninh, để đưa Cố Ngộ đến một cách hợp tình hợp lý,
chắc chắn phải tìm một cơ hội.
Lăng Lệ đi đến gần nhóm, còn cố ý nói một câu: "Tôi vừa thảo luận với tổng
giám đốc Cố về vấn đề công việc, đúng lúc đói bụng nên dẫn cậu ấy xuống
Happy Hour luôn."
Lăng Lệ vừa nói vừa nhìn Thang Ninh: "Hôm nay là ngày cuối cùng Thang
Ninh thay thế, mọi người đừng quên tối nay có tiệc nhé."
Mấy đồng nghiệp khác phụ họa: "Ok, không quên đâu."
Lúc này Cố Ngộ rất tinh ý chen vào: "Thang Ninh mới đến hai tuần mà đã phải
đi rồi à?"
"Đúng vậy, cô ấy chỉ đến thay thế thôi, Ái Mỹ Lệ phẫu thuật xong là về rồi."
"Ừm." Ánh mắt Cố Ngộ dừng lại trên người Thang Ninh: "Vậy lần sau có cơ
hội lại đến nhé."
Lăng Lệ rất ăn ý tiếp lời: "Vậy tối nay tổng giám đốc Cố đến dự tiệc chung
không, người nghe cũng có phần mà."
"Được thôi, tôi rảnh." Cố Ngộ nói: "Có thể đến."
Lúc này Lăng Lệ cố ý nhắc đến Thang Ninh: "Tôi nghe nói hình như Thang
Ninh đã kết hôn rồi phải không?"
Sở Mộng Hy bên cạnh lập tức tiếp lời: "Đúng đúng, lúc trước tôi còn định hỏi
em ấy quen nhau thế nào, nhưng mới hỏi được có một nửa."
"Anh ấy là anh trai của bạn thân em." Thang Ninh giải thích mối quan hệ của
hai người một cách đơn giản trực tiếp.
Như vậy dù sau này mọi người biết là Cố Ngộ, cũng sẽ không nghĩ hai người
quen nhau khi ở công ty.
"Trời ơi, kịch bản ngọt ngào thế sao?" Sở Mộng Hy bên cạnh gần như phát
cuồng: "Rồi sao nữa, có phải bạn thân em giới thiệu hai người quen nhau
không?"
Thang Ninh nhớ lại lúc đầu Cố Lê đã nhiều lần ngăn cản họ ở bên nhau, trong
lúc nhất thời không biết phải nói sao cho rõ.
Lăng Lệ thấy cô như vậy, chủ động nói: "Hay thế này nhé, hôm nay Thang Ninh
dẫn người nhà đến, từ từ kể câu chuyện của hai người cho bọn tôi nghe đi."
Thang Ninh nghĩ, dù sao tối nay Cố Ngộ cũng sẽ đến bữa tiệc.
Vậy dẫn người nhà đến cũng là chuyện "Đương nhiên".
"Được thôi." Thang Ninh gật đầu đồng ý xong thì nhìn sang Cố Ngộ bên cạnh.
Không biết có phải cố ý không, từ đầu đến cuối tay trái anh đều cho vào túi
không lộ ra.
Rõ ràng chỉ cần lấy tay ra, thấy nhẫn đôi là mối quan hệ của hai người sẽ lộ
ngay, vậy mà anh vẫn cứ giấu kỹ như đang bán ải.
Bữa tiệc tối nay ở một nhà hàng gần công ty.
Lúc tan làm, người phòng pháp chế cùng đi đến nhà hàng, đặt một phòng riêng,
mọi người xếp hàng ngồi xuống rồi để lại một chỗ trống bên cạnh Thang Ninh.
Sở Mộng Hy đã lan truyền chuyện Thang Ninh sẽ dẫn người nhà đến, hôm nay
nhân vật chính vốn là Thang Ninh, mọi người vốn đều rất thích cô, không ngờ
cô có tính cách khá nội tâm thế mà cũng đồng ý dẫn người nhà đến.
Mọi người tò mò nhìn vị trí bên cạnh cô, hỏi: "Thang Ninh, chừng nào chồng cô
tới vậy?”
Thang Ninh nhìn điện thoại: "Chắc sắp rồi."
"Nhưng đây là khu bảo thuế, nếu từ khu trung tâm đến thì cũng khá xa, cô bảo
anh ấy đừng vội, chúng tôi đợi anh ấy." Một đồng nghiệp rất chu đáo nói.
"Không đâu không đâu, anh ấy ở rất gần."
Sở Mộng Hy đột nhiên nghĩ ra điều gì, kinh ngạc vỗ bàn: "Ôi, quên mất tổng
giám đốc Cố cũng đến, chúng ta lỡ không để chỗ cho anh ấy rồi, phải làm sao
đây?!"
Ngay lúc Thang Ninh định mở miệng nói không sao thì Cố Ngộ mở cửa bước
vào phòng.
Thấy trên bàn chỉ còn một chỗ, một đồng nghiệp nhiệt tình giải thích: "À mà,
chỗ bên cạnh Thang Ninh là để dành cho chồng cô ấy, tổng giám đốc Cố, để
chúng tôi gọi họ thêm ghế nhé."
"Không cần đâu." Cố Ngộ đi thẳng đến, ngồi xuống bên cạnh Thang Ninh, đưa
tay trái ra nắm tay cô, trên ngón áp út có chiếc nhẫn đôi giống hệt của Thang
Ninh, anh nhìn Thang Ninh, ánh mắt ngọt ngào đến phát ngấy, giọng ấm áp cất
lên: "Tôi chính là người nhà của em ấy."
Tất cả mọi người đều sốc, tưởng cảnh tượng trước mắt là ảo giác.
Chỉ có Sở Mộng Hy lập tức phản ứng: "Vậy hai người đã quen nhau từ trước?
Anh là anh trai của bạn thân Thang Ninh?"
Thang Ninh gật đầu: "Nhưng lúc đầu em đến thay thế cũng không biết anh ấy là
anh trai của bạn thân em, sau này mới biết."
Mọi người bên cạnh đều phấn khích: "Oa, duyên phận thế, đúng là cốt truyện
tiểu thuyết."
"Đúng đúng, nhưng lúc đầu đã thấy hai người rất xứng đôi rồi, không ngờ hai
người còn có mối quan hệ này nữa."
"Quả nhiên người định mệnh dù thế nào cũng sẽ gặp nhau!"
Thang Ninh bỗng cảm thấy có hiện tượng tâm lý déjà vu* như cặp vợ chồng
mới cưới đang nhận lời chúc phúc của mọi người.
*Hiện tượng tâm lý Dejavu được mô tả là hiện tượng mà một người cảm thấy
rằng mình đã sống qua hoàn cảnh đó trong quá khứ với đúng nghĩa đen là “đã
thấy”. Có một số trường phái giải thích Dejavu là một hiện tượng huyền bí. Tuy
nhiên theo khoa học chính thống đã bác bỏ cách giải thích Dejavu thuộc phạm
trù “tiên tri”.
Khi ăn xong về nhà, Thang Ninh vẫn cảm thấy hơi thất vọng.
"Từ mai không thể đi làm chung với anh nữa rồi." Thang Ninh nói: "Cũng
không được ăn căn tin ngon của TL nữa."
"Giờ em đang tiếc nuối anh hay tiếc nuối căn tin?" Cố Ngộ giả vờ ghen: "Sao
anh cảm thấy em tiếc nuối cái sau hơn vậy."
"Anh thì ngày nào cũng gặp, nên không tiếc nuối lắm."
Cố Ngộ làm vẻ mặt giận dỗi không thể dỗ được: "Được thôi, vậy là cưới rồi,
ngày nào cũng gặp nên chán rồi phải không, trước đây còn nói anh đẹp trai cơ
mà."
"Em nói anh đẹp trai hồi nào?" Thang Ninh thực sự không nhớ rõ.
Cố Ngộ hừ một tiếng: "Được lắm, còn chối à, không thừa nhận phải không."
Thang Ninh định biện minh mình không chối, nhưng rồi nhận ra vấn đề không
phải là cô có nói hay không.
Cố Ngộ chỉ đang muốn được dỗ dành thôi, anh chỉ muốn nghe vài lời ngọt
ngào.
Nhận ra điều đó, Thang Ninh lập tức điều chỉnh thái độ, nắm tay Cố Ngộ lắc
lắc: "Ừm, không chối đâu, anh đúng là đẹp trai thật, nhìn không chán."
Vẻ mặt Cố Ngộ cuối cùng cũng dịu đi một chút, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó,
anh ghé lại gần hỏi Thang Ninh: "Vậy... Em ngửi thử xem anh có thơm không?"
Câu nói này thì Thang Ninh thực sự ấn tượng sâu sắc.
Nghĩ lại khi xưa hai người chưa ở bên nhau, Thang Ninh đã bị câu nói này của
anh đánh gục hoàn toàn.
Thang Ninh dùng hai tay ôm lấy cổ anh, ghé lại gần hít một hơi thật sâu rất phô
trương, rồi không giấu giếm mà khen: "Dạ! Anh thực sự rất… Thơm!"
Vẻ mặt Cố Ngộ thỏa mãn khó kiềm chế, bế ngang cô lên: "Đi nào, anh đưa em
đi tắm cho thơm nhé.”