Tối thứ sáu Cố Ngộ có một bữa tiệc quan trọng nên không thể đi đón Thang
Ninh tan làm.
Lâu rồi Thang Ninh mới trải nghiệm lại việc ngồi tàu điện ngầm giờ cao điểm
buổi tối, lúc trước đây là điều cô từng phải trải qua hàng ngày, nhưng trước kia
thì quen, giờ lại cảm thấy như chuyện xa xôi lắm rồi.
Nói đi nói lại, từ khi ở bên Cố Ngộ đến sau khi kết hôn, chất lượng cuộc sống
của cô thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Cô và Cố Ngộ có một tài khoản chung, hai người sẽ chuyển toàn bộ lương vào
tài khoản này, chi tiêu hàng ngày cũng từ tài khoản này.
Mỗi tháng khi nhận được lương của Cố Ngộ, Thang Ninh đều có cảm giác
"Mình có thể không cần cố gắng nữa".
Số không sau dấu thập phân của khoản tiết kiệm, cô đếm đến hoa cả mắt.
Mặc dù không thể nói là đường hoàng tiêu tiền của chồng, nhưng ít nhất Thang
Ninh cảm thấy có sự tự tin về khoản tiết kiệm, nên khi mua đồ cô không còn
phải so sánh ba nơi như trước đây, tiếc cái này tiếc cái kia nữa.
Thấy đồ mình thích thì hầu như đều có thể mua ngay.
Ngoài việc không còn phiền não về vấn đề kinh tế, cuộc sống của cô cũng nhẹ
nhàng thoải mái hơn nhiều.
Ví dụ như giao thông, trừ khi Cố Ngộ thực sự có việc không rảnh, nếu không thì
nhất định sẽ đưa đón Thang Ninh mỗi ngày.
Đôi khi Thang Ninh bị gọi ở lại họp đột xuất, Cố Ngộ cũng sẽ đợi cô dưới lầu.
Đã rất lâu rồi không trải qua cảm giác giờ cao điểm sáng tối mà trước đây chỉ
nghĩ đến thôi cô đã thấy khó chịu cả người.
Mỗi ngày cô đều bắt đầu lo lắng từ chuyện không đủ tiền trả tiền nhà, làm việc
không tốt thì sao, đến chuyện ngày mai ăn gì mặc gì, những việc vặt không
quan trọng.
Rồi dần dần cô cảm thấy mình đã được sống với dáng vẻ mà trước đây mình
từng ghen tị.
Những phiền não toàn chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Khi nghĩ đến tương lai không còn bất kỳ lo lắng nào, thậm chí còn có chút
mong đợi.
Thang Ninh đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn vì đã gặp được Cố Ngộ.
Anh xuất hiện trong cuộc đời cô, thay đổi tất cả số phận và quỹ đạo của cô.
Khiến cô sống cuộc sống mà trước đây cô thậm chí không dám nghĩ đến.
Thực sự có cảm giác đã ăn hết đắng cay nửa đầu đời, nửa sau cuộc đời toàn
những ngày tháng tốt đẹp.
Khi đi tàu điện ngầm, Thang Ninh thường làm việc một lúc, nếu không cô sẽ
thấy mình đã lãng phí khoảng thời gian trên đường về nhà.
Vì phải xem tài liệu, dùng điện thoại không rõ, nên cô lấy iPad ra sửa.
Vừa sửa xong một đoạn tài liệu, đột nhiên cô nghe thấy tiếng tàu đến ga, là ga
cô phải xuống.
May mà cô phản ứng nhanh, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi chạy ra ngoài.
Lâu quá không đi tàu điện ngầm, thậm chí đến quy trình cô cũng hơi không
quen.
Trước đây nhắm mắt ngủ cũng có thể tỉnh dậy trước 5 giây ở ga phải xuống một
cách chính xác.
Xem ra kỹ năng nào cũng cần thực hành nhiều mới thành thạo.
Khi Thang Ninh về nhà thì Cố Ngộ vẫn chưa về, cô tắm xong nằm trên giường
định xem thêm ít tài liệu.
Khi muốn ghi chú, cô đột nhiên phát hiện cây bút Apple Pen kẹp trên iPad
không thấy đâu.
Dù tìm kỹ thế nào cũng không thấy, sau đó cô nghĩ lại, đoán có thể đã rơi lúc
xuống tàu điện ngầm vì quá vội.
Cây bút đó không phải thứ quá đắt tiền, nhưng đó là món quà sinh nhật đầu tiên
Cố Ngộ tặng cô.
Không chỉ có giá trị kỷ niệm, mà còn có tấm lòng của anh.
Cô vốn là người rất trân trọng đồ vật, mất đi thứ đã theo mình lâu cô sẽ rất
buồn.
Huống chi đây còn là món quà sinh nhật đầu tiên Cố Ngộ tặng.
Thang Ninh cảm thấy rất buồn, rất emo.
Đã rất lâu rồi cô không có cảm giác mất đi thứ gì quan trọng như vậy.
Cố Ngộ về nhà rất muộn, lúc anh về, Thang Ninh vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên
giường ôm gối thẫn thờ.
Cố Ngộ vừa cởi cà vạt vừa nói: "Sao không nghỉ ngơi sớm vậy em? Đợi anh à?"
Thang Ninh lặng thinh, thấy rõ vẻ không vui.
Cố Ngộ nhận ra có gì đó không ổn, anh lập tức bỏ việc đang làm, đi đến ngồi
bên cạnh cô hỏi: "Sao vậy?"
"Em làm mất cây bút iPad anh tặng rồi." Thang Ninh vừa nói vừa tủi thân khóc:
"Hu hu hu, đó là món quà sinh nhật đầu tiên anh tặng em."
Cố Ngộ tưởng chuyện gì lớn, thở phào xoa đầu cô: "Chỉ vậy thôi à, mất thì mất
thôi, mua cây khác."
"Nhưng đó là quà anh tặng em mà..."
Dù giờ không còn đau lòng vì giá trị của nó như trước, nhưng cô vẫn trân trọng
tất cả những thứ đã đồng hành cùng mình.
"Vậy..." Cố Ngộ kéo dài giọng nói: "Anh tặng em cây khác nhé?"
Thang Ninh hít hít mũi, có vẻ chấp nhận đề nghị này: "Vậy, cũng chỉ còn cách
đó thôi."
"Sao em đáng yêu thế nhỉ." Cố Ngộ không nhịn được xoa đầu Thang Ninh, rồi
véo cằm cô: "Đáng yêu đến mức khiến anh muốn bắt nạt em..."
Cố Ngộ vừa nói vừa hôn lên môi cô.
Thang Ninh hơi bị bệnh sạch sẽ, cô không thích lên giường khi chưa tắm sạch,
vì vậy cô đẩy Cố Ngộ ra nói: "Anh còn chưa tắm, quần áo bẩn cả rồi."
Cố Ngộ lấn lướt, từ trên áp xuống: "Vừa nãy còn nói làm mất cây bút anh tặng,
giờ đối xử với anh thế này à?"
"Không phải, ga giường mới thay hôm kia..."
Thang Ninh chưa nói hết đã bị Cố Ngộ bế lên.
Cô hét lên một tiếng, đấm vai anh: "Này, anh làm gì vậy, thả em xuống."
"Vậy không ở trên giường là được rồi." Cố Ngộ nói đầy ẩn ý: "Đúng lúc chưa
thử ở chỗ khác."
Từ lúc "Ăn thịt" đến giờ, Cố Ngộ vẫn tương đối kiềm chế.
Thường chỉ ở trên giường, cũng đều là tư thế bình thường.
Sợ cô tạm thời không chịu nổi quá nhiều chiêu thức, nên chưa thử những cách
chơi khác.
Hôm nay đúng lúc có cớ và cơ hội, nên anh muốn thử một số điều khác biệt.
Thang Ninh còn muốn giãy giụa lần cuối: "Nhưng em tắm rồi mà!"
Cố Ngộ thờ ơ nói: "Không sao, lát nữa giúp em tắm lại."
Cố Ngộ vốn định bế Thang Ninh ra sofa, nhưng anh nhớ ra sofa cũng mới được
làm vệ sinh mấy hôm trước, sợ cô lại có điều gì không hài lòng, Cố Ngộ quyết
định đi thẳng vào vấn đề, tìm chỗ cô không thể chê được.
Anh liếc thấy quầy bếp, trên đó rất sạch sẽ và phẳng, đủ rộng, độ cao cũng phù
hợp.
Thang Ninh nằm trên đó rất vừa vặn.
Cố Ngộ đặt cô lên quầy bếp ngồi, nhớ ra lần đầu tiên hai người suýt xảy ra
chuyện gì đó cũng là ở đây.
Lúc đó còn thấy tiếc vì không tiến hành đến cùng.
Phòng khách không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ cuối hành lang
phòng ngủ.
Ở một nơi không quá quen thuộc lại khá tối, có cảm giác kích thích bất ngờ.
Tay Thang Ninh bị Cố Ngộ ấn xuống, ngồi trên quầy bếp không thể cử động.
Trời nóng lên, Thang Ninh mặc chiếc váy hai dây, tôn lên đường cong cơ thể rất
rõ ràng.
Cố Ngộ nhìn Thang Ninh qua ánh sáng ngược không rõ lắm nói: "Anh chưa
từng nói với em là anh rất thích em mặc chiếc váy hai dây này."
"Vì nó khơi gợi dục vọng của anh sao?" Sau khi kết hôn lâu, Thang Ninh cũng
không còn "Trong trắng" như lúc đầu, cũng biết nói vài câu gợi cảm.
Đây là tình thú.
"Cái đó không liên quan đến quần áo, anh luôn có dục vọng với em, hơn nữa..."
Cố Ngộ đưa một ngón tay, nhẹ nhàng vén một bên dây áo của Thang Ninh
xuống, nói nốt phần còn lại: "Nó dễ cởi."
Trong tích tắc, một bên vai thon của Thang Ninh lộ ra.
Cố Ngộ cúi người hôn lên vai của cô, vừa hôn vừa phả hơi thở vào.
Khiến toàn thân cô tê dại, như bị điện giật.
"Em làm rơi cây bút anh tặng, phải phạt một chút." Cố Ngộ suy nghĩ rồi nói. "Ít
nhất phải nói vài câu… Nghe êm tai chứ."
"Câu nghe êm tai? Như kiểu... Chồng đẹp trai quá?"
Cố Ngộ lắc đầu: "Câu nghe êm tai trên giường, em biết phải nói gì không?"
Thang Ninh không đáp lại.
Cố Ngộ đoán cô không hiểu, nên gợi ý: "Ví dụ như... Anh ơi, em muốn."
"Vậy... Anh ơi..." Thang Ninh thử bắt chước lời anh: "Em muốn..."
"Ừm." Giọng Cố Ngộ dễ nghe đến mức khó tin: "Anh cho em..."
Cố Ngộ giữ gáy cô, cúi đầu hôn xuống.
Cảm giác thoải mái từ nụ hôn dần dần làm tê liệt thần kinh Thang Ninh, kích
thích cảm giác tê dại, lan tỏa trong cơ thể.
Trong bóng tối, tiếng thở dốc và nhịp tim được khuếch đại gấp nhiều lần.
Cố Ngộ cũng vén dây áo bên kia của cô xuống, chất liệu váy quá tốt, lập tức
trượt xuống eo.
Dù không phải lần đầu trần truồng bên nhau, nhưng vì trong bóng tối, lại cho
cảm giác tốt hơn.
Cố Ngộ từ từ nới lỏng tay đang giữ chặt cô, Thang Ninh vòng tay quanh cổ anh.
Khi Cố Ngộ hôn, đầu lưỡi anh lướt vào, lưỡi mềm ấm trượt qua vách trong
miệng cô, quấn lấy đầu lưỡi cô.
Đôi chân Thang Ninh kẹp vào hông anh, ma sát của vải vóc khiến người ta liên
tưởng đến điều mờ ám.
Lông mi Thang Ninh khẽ rung, không kiềm được "Ưm" một tiếng rất nhẹ từ cổ
họng.
Tiếng rên rỉ quá mê người, như móng mèo cào vào lồng ngực.
Đầu ngón tay Cố Ngộ chạm vào da cổ mịn màng của cô, chậm rãi mơn trớn,
anh thở gấp: "Tiếp tục kêu đi, anh thích nghe."
Thang Ninh cũng rất hợp tác, làm theo điều anh thích.
Tay Cố Ngộ thăm dò xuống dưới, sờ thấy gì đó rồi cười khẽ: "Đang chào đón
anh à?"
Đầu gối anh khẽ dùng lực, thúc về phía trước.
Vải cotton lõm vào một chút.
Cố Ngộ hít sâu: "Nói, em muốn anh."
"Em muốn..." Thang Ninh ủy mị rên rỉ.
"Muốn dùng gì? Dùng tay?" Anh vừa nói vừa dùng tay thăm dò.
"Còn cái khác..."
"Còn gì nữa? Dùng miệng?" Cố Ngộ vừa nói vừa nâng một chân Thang Ninh
đặt lên quầy bếp.
Cảm giác điện giật đột ngột truyền khắp cơ thể, Thang Ninh hơi mất kiểm soát,
ngã ngửa ra sau trên quầy bếp.
Giờ thời tiết rất nóng, nhưng vì bật điều hòa nên quầy bếp lạnh buốt.
Cảm giác tất cả các cơ quan trong cơ thể đều đang trải qua kích thích mạnh
nhất.
Sau khi quá trình này kết thúc thì đến bữa chính.
Cố Ngộ đỡ Thang Ninh ngồi dậy, cô hoàn toàn mềm nhũn, bất lực gục vào
người anh.
Cố Ngộ nắm eo cô, xoay người cô lại.
"Chỗ này rất phù hợp với tư thế này." Cố Ngộ để hai tay cô chống lên quầy bếp,
hơi cúi người xuống.
Có vẻ chỉ cần không phải trên giường, làm chuyện này sẽ khiến người ta cảm
thấy có gì đó trái khoáy.
Dường như dễ dàng trở nên khó dịu dàng hơn, hoang dã hơn, cũng phóng túng
hơn.
Thang Ninh thực sự chịu không nổi, khẽ cầu xin anh: "Anh ơi... Nhẹ thôi..."
Lúc này Cố Ngộ mới nhận ra có lẽ vừa rồi dùng sức hơi mạnh, anh từ từ điều
chỉnh tốc độ và lực: "Ừm, vợ anh mỏng manh, anh phải dịu dàng hơn."
Lần này so với bất kỳ lần nào trước đây đều thú vị hơn.
Khiến Cố Ngộ nảy sinh ý muốn thử những trò khác, vừa mới kết thúc, trong đầu
anh đã nghĩ ra hơn chục kiểu khác nhau.
Chỉ là anh nhìn Thang Ninh đã mềm nhũn trong lòng, phát hiện vợ của anh quả
thực...
Không chịu nổi sự chiều chuộng.
Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể ôm cô đi tắm, rồi dỗ cô ngủ.
-
Vài ngày sau, khi về nhà Cố Ngộ mang theo một hộp quà.
Là cây Apple Pen đã hứa sẽ mua lại cho Thang Ninh.
Vì biết bên trong là gì, nên lúc đầu Thang Ninh không mở ra xem.
Cho đến khi muốn dùng mới nhớ ra cây bút đó.
Cô mở ra viết vài chữ, đột nhiên liếc thấy chỗ vốn khắc chữ trên cây bút cũ, là
một dòng rất dài.
Bây giờ chỉ có hai chữ ngắn ngủi.
Ban đầu Thang Ninh tưởng Cố Ngộ sẽ không tặng phiên bản khắc chữ nữa,
hoặc tặng một cây giống hệt cây trước.
Không ngờ anh lại khắc chữ khác.
— Ngộ Ninh.
Hai chữ đơn giản, chứa đựng tên của anh và cô.
Cũng như một cách chơi chữ.
Anh gặp được cô.
Cô cũng gặp được anh.
Tất cả đều là sự sắp đặt của ông trời.
Bây giờ cô không còn cần những câu "Canh gà*" để động viên bản thân khi ở
vực thẳm cuộc đời nữa.
*Lời nói mang tính an ủi, động viên, truyền cảm hứng.
Kể từ khi gặp được anh, cuộc đời cô đã không bao giờ có vực thẳm nữa, chỉ có
ánh sáng và hạnh phúc vô tận.