Sau khi kết hôn, vì công việc quá bận rộn nên hai người vẫn chưa có thời gian
đi hưởng tuần trăng mật.
Bọn họ dự định cuối năm có kỳ nghỉ sẽ đi du lịch châu Âu.
Thang Ninh chưa từng ra nước ngoài, hộ chiếu cũng mới làm gần đây.
Mặc dù chỉ mới làm hộ chiếu xong, nhưng Thang Ninh đã háo hức muốn đi du
lịch rồi.
Hai tuần này hiếm khi được nhàn rỗi, trong tay cũng không có dự án gấp nào,
Thang Ninh bỗng nảy ra ý, nói với Cố Ngộ cuối tuần muốn đi Lộc Thành chơi.
Đây cũng được coi là nơi "Định tình" của hai người.
Thực ra tình cảm và sự mờ ám thật sự, đều bắt nguồn từ việc cùng nhau ngắm
bình minh khi đó.
Có lẽ vì yêu một người mà yêu luôn cả một thành phố, Thang Ninh rất có cảm
tình với thành phố này, chỉ là lần trước đi với tâm trạng làm điệp viên, lần đó
đến phố cổ toàn lo lắng bị Cố Lê bắt gặp, hoàn toàn không được chơi thoải mái.
Vậy nên lần này nhất định phải đến Lộc Thành chơi cho đã.
Hai người đi tàu cao tốc đến Lộc Thành từ sáng sớm, vì không có ý định ở lại
qua đêm nên mua vé khứ hồi.
Vừa đến Lộc Thành, hai người đã đi thẳng đến phố cổ.
Thực ra Thang Ninh rất thích đi dạo phố cổ, cô cảm thấy phong cảnh ở đó đẹp,
lại có nhiều đồ ăn ngon.
Ánh nắng xuyên qua những con phố lát đá xanh của phố cổ, rọi lên một số kiến
trúc cổ kính.
Hai bên đường rất náo nhiệt, có rất nhiều tiểu thương bày quầy.
Thang Ninh và Cố Ngộ nắm tay dạo bước trên đường phố, cảm nhận sự nhàn
nhã hiếm có.
Thực ra phố cổ bây giờ cũng được thương mại hóa khá nhiều, có rất nhiều cửa
hàng nổi tiếng thu hút người đến check-in, còn có nhiều nơi mua quảng cáo rầm
rộ.
Trước đó khi Thang Ninh tìm hiểu thông tin, cô đã xem được ở đây có một hiệu
sách rất bí ẩn.
Trên mạng có rất nhiều câu chuyện kỳ lạ về nó, nói rằng trong đó có rất nhiều
sách mang màu sắc bí ẩn.
Thang Ninh đặc biệt tìm địa chỉ của hiệu sách này, vừa nhìn thấy từ xa đã vô
cùng háo hức, lập tức bước nhanh tới tò mò đi vào.
Trang trí của hiệu sách rất cũ kỹ, những bức tường gạch như được để lại từ vài
trăm năm trước, bên trong hiệu sách khá tối, càng tăng thêm vẻ bí ẩn.
Trong cửa hàng bày đầy sách cũ và một số đồ thủ công, tỏa ra một chút không
khí cổ xưa.
Những cuốn sách bày ở đây đều rất đặc biệt, không phải những cuốn sách bán
chạy, phần lớn trông như sách cũ.
Thang Ninh thấy một tập thơ đã ngả vàng, trên đó không ghi tên tác giả.
Cô lật qua vài trang, tất cả đều viết rất hay, hình như cô chưa từng đọc được văn
tự tương tự cái này.
Thang Ninh cảm thấy rất kỳ lạ, lên mạng tìm mấy bài thơ này, phát hiện đều
không tìm được nội dung liên quan.
Cô gọi Cố Ngộ lại xem: "Anh có thấy tập thơ này rất bí ẩn không?"
Cố Ngộ lật qua lật lại, ngoài mỗi trang một câu thơ ra thì không ghi gì khác:
"Đúng là vậy, ngay cả nhà xuất bản cũng không có."
"Em thấy cuốn này kỳ lạ quá, anh nói xem, có khi nào đọc cuốn sách này xong
thì sẽ xuyên về cổ đại không?"
"Sao trong đầu em lại có nhiều suy nghĩ kỳ quặc thế." Cố Ngộ chọc chọc đầu
cô: "Em không được xuyên không vào đó đâu, em xuyên rồi bỏ anh một mình
sao được."
Để không xảy ra chuyện "Xuyên không", Thang Ninh đặt sách xuống tiếp tục đi
vào trong.
Hiệu sách này có hình chữ "L", đi đến cuối còn có một góc rẽ, rẽ vào trong đi
đến cuối, có một nơi bói bài Tarot miễn phí.
Xung quanh trang trí như những dây leo.
Có một người phụ nữ mặc áo choàng đen không rõ tuổi tác ngồi ở đó, trước mặt
có một quả cầu pha lê.
Trận thế này trông có vẻ hơi thần bí.
Thấy vậy, Cố Ngộ thuận miệng nói: "Bình thường Cố Lê thích mấy thứ này
lắm, đừng nói là em cũng tin mấy thứ..."
Cố Ngộ vốn định nói "Tà thuật", nhưng sau đó phát hiện người bói bài Tarot
đang nhìn chằm chằm vào mình nên không nói hết câu.
Thang Ninh nhớ ra đúng là Cố Lê có nói với cô rằng bài Tarot rất chuẩn, có cơ
hội nhất định phải thử một lần.
Dù sao cũng miễn phí, không thử thì phí.
Thang Ninh ngồi xuống đối diện bàn bói: "Chào chị, em muốn xem vận tài
chính tương lai của mình."
Nhà tiên tri đối diện gật đầu, bắt đầu xào bài.
Tóc của nhà tiên tri là kiểu tóc đen dài thẳng cắt ngang, cúi đầu không nhìn rõ
mặt.
Giọng cô ấy nghe có chút dịu dàng.
Cô ấy xào ra ba lá bài: "Em chọn một lá bài từ nhóm này trước."
Thang Ninh nhìn một cái, chọn lá đầu tiên.
Sau đó lại dùng cách tương tự rút thêm hai lá.
Thang Ninh úp mặt ba lá bài xuống cho nhà tiên tri, sau đó nhà tiên tri lần lượt
mở ra và giải thích.
"Em rút được lá Bánh xe định mệnh ở vị trí thuận, một lá Gậy và một lá Hoàng
đế, điều này cho thấy ba năm tới sẽ là thời khắc huy hoàng trong cuộc đời em,
định mệnh sẽ cho em cơ hội, ba năm này em sẽ tự nắm chắc cuộc sống của
mình, em nhìn thấy ánh sáng, đuổi theo ánh sáng, cuối cùng trở thành ánh sáng,
ba năm này em sẽ đạt được tất cả những gì mình muốn."
Thang Ninh xem xong với vẻ mặt mãn nguyện: "Cảm ơn chị, em cũng chúc sự
nghiệp Tarot của chị thuận buồm xuôi gió."
Nhà tiên tri nhìn Cố Ngộ một cái: "Anh có cần xem không?"
"Không cần đâu." Cố Ngộ nắm chặt tay Thang Ninh: "Tôi đã có tất cả những gì
mình muốn rồi."
Anh biết tại sao lại có nhiều người thích xem bài Tarot đến vậy rồi, vì họ toàn
nói những lời hay ho, ai mà chẳng muốn tin những lời như vậy chứ!
Thang Ninh lập tức kể kết quả xem bài cho Cố Lê, Cố Lê trả lời ngay: [Tớ nói
rồi mà! Bài Tarot rất chuẩn! Vợ ơi cậu sắp bước lên đỉnh cao cuộc đời rồi!]
Hai người này vừa nói chuyện là không dừng được.
Cố Ngộ thấy Thang Ninh mải nhắn tin đến mức gần như quên mất sự tồn tại của
mình, vì vậy liền ho khan một tiếng để thu hút sự chú ý của cô: "Em còn muốn
đi đâu nữa không?”
"Em còn muốn ăn kẹo hình người em đã ăn trước đây." Thang Ninh ngóng cổ
nhìn quanh: "Quên mất lúc trước mua ở đâu rồi."
Cố Ngộ dựa vào ký ức dẫn cô đến chỗ bán kẹo hình người, quả nhiên ông cụ kia
vẫn còn ở đó.
Thang Ninh mua một cây kẹo hình người đứng bên đường ăn, Cố Ngộ đứng
cạnh cô.
Đang ăn, Thang Ninh bỗng thở dài: "Đột nhiên em hơi nhớ ông ngoại, nếu ông
còn sống và thấy em sống một cuộc sống như hiện tại, chắc chắn ông sẽ vui
mừng cho em."
Cố Ngộ chưa trải qua nỗi đau mất người thân yêu, nên mỗi khi Thang Ninh
nhắc đến ông ngoại, anh đều không biết an ủi thế nào.
"Nhưng em vẫn luôn cảm thấy ông ngoại có thể nhìn thấy được." Thang Ninh
nhìn xa xăm, mắt long lanh: "Chắc chắn là ông đang phù hộ em."
Cố Ngộ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: "Em có ảnh của ông ngoại không?"
"Không có, trước đây nhà em rất nghèo, em không có điện thoại và máy ảnh,
cũng không có thói quen chụp ảnh." Thang Ninh nghĩ đến điều này, cảm thấy
thật sự rất tiếc: "Thực ra hình dáng ông ngoại trong ký ức em đã rất mờ nhạt rồi,
trong ấn tượng em chỉ thấy ông còng lưng làm việc, đã có vài lần em mơ thấy
ông, khuôn mặt đó trong mơ vẫn có thể nhận ra ngay, nhưng tỉnh dậy lại hoàn
toàn không nhớ nổi, thực ra em cảm thấy điều đáng tiếc nhất đời mình là không
có một tấm ảnh chụp chung của em và ông ngoại..."
Nói đến đây, đột nhiên Thang Ninh thấy hơi buồn, cổ họng có cảm giác nghẹn
ngào, kẹo cũng không ăn được nữa.
Cô đưa cây kẹo đã ăn một nửa cho Cố Ngộ, bảo anh ăn nốt nửa còn lại.
Hai người cứ thế thong thả đi dạo phố cổ, khung cảnh này khiến Thang Ninh
nhớ lại một năm trước: "Nói thật, giờ nghĩ lại em thấy rất kỳ quặc, lúc trước
chúng ta còn chưa xác nhận quan hệ mà đã qua đêm với nhau rồi.”
"Có gì kỳ quặc đâu." Cố Ngộ nói: "Vì lúc đó anh đã linh cảm được chúng ta sẽ
ở bên nhau rồi."
"Thật sao?" Thang Ninh nhẹ nhàng nhướng mày: "Tự tin vậy à?"
"Không nói được, chỉ là có một cảm giác định mệnh vậy đó." Cố Ngộ nhìn cô,
ánh mắt đầy tình cảm: "Em không có cảm giác đó sao?"
"Lúc đó thực sự không có." Thang Ninh nhớ lại: "Chủ yếu là vì lúc đó em nghĩ
anh có nhiều bạn gái, nên trông anh không nghiêm túc với chuyện tình cảm lắm,
thậm chí còn nghi ngờ anh đã làm những việc tương tự với nhiều cô gái khác,
em không có cảm giác định mệnh gì cả, ngược lại chỉ nghĩ anh rất biết cách tán
tỉnh con gái thôi."
Cố Ngộ ấm ức ôm ngực: "Bộ em không thấy mình đang phụ sự chân thành của
anh hả."
Giờ nghĩ lại, Thang Ninh cũng không biết tại sao lúc đó cô lại đồng ý.
Nếu Cố Ngộ là kẻ phong lưu trên tình trường thật, thì rất có thể đêm đó cô đã
gặp chuyện.
Lúc đó cô cũng không biết là mình quá dũng cảm, hay quá ngây thơ.
Nhưng điều duy nhất cô có thể chắc chắn là, nếu người đó không phải Cố Ngộ,
cô tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Sở dĩ cô đồng ý mà không hề đề phòng, chính là vì đối phương là Cố Ngộ.
Dạo phố cổ xong, thời gian vẫn còn sớm.
Cố Ngộ hỏi Thang Ninh còn muốn đi đâu nữa không, Thang Ninh nói cô muốn
đến chỗ trước đây cùng xem bình minh.
Hai người đi taxi đến đó, tìm thấy chiếc ghế dài nơi họ từng ngồi cạnh nhau và
ngồi xuống, Thang Ninh duỗi người rồi nói: "À, em đột nhiên phát hiện chúng
ta đã cùng nhau xem bình minh vài lần rồi, nhưng chưa từng cùng nhau xem
hoàng hôn nhỉ."
"Ừm, vậy hôm nay đúng lúc có cơ hội, cùng xem hoàng hôn nhé."
Trong lúc đợi hoàng hôn, Thang Ninh đột nhiên nhớ ra, nói với Cố Ngộ: "À
phải rồi, em nói cho anh một bí mật nhé, ngày cùng xem bình minh ấy, anh còn
nhớ hôm đó em đột nhiên tỉnh giấc sớm không?"
"Nhớ." Cố Ngộ nhớ ra nói: "Chính vì em tỉnh giấc nên chúng ta mới đi xem
bình minh mà."
"Thực ra đó là vì... Đêm đó em nằm mơ." Thang Ninh ghé sát vào Cố Ngộ,
ngón tay chạm vào môi khẽ nói: "Nằm mơ thấy một giấc mơ không thể nói."
"Mơ xuân?" Cố Ngộ nửa đùa nói.
Thang Ninh gật đầu: "Em không nhớ rõ nội dung cụ thể của giấc mơ, em chỉ
nhớ anh ôm eo em từ phía sau, nói với em một câu gì đó, một câu… Không mấy
đứng đắn."
Nghe xong, trước tiên Cố Ngộ sửng sốt, rồi sau đó ngạc nhiên nói: "Hôm đó
anh cũng mơ thấy giấc mơ tương tự..."
"Thật sao?”
"Anh cũng mơ thấy nội dung tương tự và giật mình tỉnh giấc, rồi khi tỉnh dậy
phát hiện mình thật sự đang ôm eo em, may là em chưa tỉnh, làm anh sợ đến
toát mồ hôi lạnh."
Hai người ngạc nhiên phát hiện, hôm đó họ đã cùng giường cùng mơ.
Còn đều mơ thấy nội dung không thể miêu tả.
Chưa kịp ngạc nhiên lâu thì hai người bỗng nghe thấy người bên cạnh chỉ về
phía xa nói: "Nhìn kìa, sắp hoàng hôn rồi."
Ở xa xa, mặt trời từ từ lặn xuống dưới đường chân trời, bầu trời được nhuộm
một lớp vàng nhạt, bên dưới là một màn sương mỏng.
Bầu trời mang màu sắc chiều tà do dự, là khoảnh khắc đẹp nhất trước khi chìm
vào bóng tối.
Không biết tại sao, nhưng Thang Ninh lại nghĩ dường như hoàng hôn đẹp hơn
bình minh.
Dải ngân hà ở trên, ánh sáng lấp lánh ở dưới.
Còn cô, ở bên cạnh anh.
Khi ở bên Cố Ngộ, cô luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, lại cũng rất
chậm.
Có lúc cảm thấy vài giờ đồng hồ chỉ trong nháy mắt đã qua.
Có lúc, lại cảm thấy một khoảnh khắc như cả một đời.
Cô chợt nhớ đến một câu trong bài hát nào đó: Điều lãng mạn nhất em có thể
nghĩ đến, là cùng anh từ từ già đi.
Nếu có thể, cô hy vọng vài năm sau, vài chục năm sau, vẫn có thể nắm tay Cố
Ngộ, cùng anh ngắm từng cái bình minh hoàng hôn.
Cố Ngộ bên cạnh lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh.
"Trước đây ở góc độ này có ảnh bình minh." Anh nói: "Giờ lưu lại một tấm
hoàng hôn, có đầu có cuối."
Xem hoàng hôn xong, trời dần tối.
Cố Ngộ nắm tay Thang Ninh nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Khi nghe anh nói câu này, Thang Ninh mới nhận ra tại sao mình lại thích hoàng
hôn hơn.
Sau khi mặt trời lặn, là bóng tối vô tận.
Trước đây cô sợ bóng tối, cũng sợ cô đơn.
Nhưng giờ có một người có thể đưa cô về nhà.
Đột nhiên cô xúc động, nói với Cố Ngộ: "Nếu nói người xem bình minh là
người cùng qua đêm. Thì người xem hoàng hôn là người cùng về nhà."
Cố Ngộ thấy câu nói này của cô rất có lý, bày tỏ sự đồng ý và tán thưởng.
Nhưng đột nhiên, trong đầu anh lại hiện lên một cảnh tượng khác.
"Vậy quan hệ của anh và em nên là, cùng xem hoàng hôn rồi về nhà, sau đó..."
Cố Ngộ kéo dài giọng, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói dịu dàng đến mức khó tin,
nhưng lại mang theo dục vọng ẩn ý: "Lại cùng nhau xem bình minh vào ngày
hôm sau."
Được rồi, lời trêu ghẹo mà nói như lời tình tứ vậy.
Cô đã bị anh lừa.