Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 199

Cuối tuần Thang Ninh phải tham dự một buổi họp lớp đại học.

Đây là cuộc họp lớp đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học.

Thực ra những buổi họp lớp kiểu này, Thang Ninh có thể tham gia hoặc không,

đã lâu rồi cô không liên lạc với những người thời cấp 2, cấp 3, đồng thời cô

cũng không muốn liên lạc với họ nữa.

Mặc dù giữa các bạn đại học cũng không có tình cảm sâu sắc gì, nhưng vì có Cố

Lê ở đại học, nên chỉ cần cô ấy muốn tham gia, Thang Ninh đều sẵn sàng đi

cùng.

Hơn nữa vì là khoa Luật, phần lớn bạn học cũng đều là đồng nghiệp, nên có thể

coi là một buổi chia sẻ giao lưu có ích cho công việc.

Tối có tiệc, trưa thứ bảy bọn họ đến nhà ba mẹ Cố Ngộ ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm, Cố Lê nhắc đến bữa tiệc tối nay: "Hình như tối nay có nhiều

bạn học cũ đến lắm, Châu Quyền kia cũng đến đó, cậu còn nhớ cậu ta không?"

Thang Ninh nghiêng đầu, hơi không chắc chắn nói: "Hình như có chút ấn

tượng."

"Chính là chàng trai đã theo đuổi cậu rất lâu đó, cái người mang bữa sáng cho

cậu nhiều lần ấy." Cố Lê vừa nói vừa cười, hoàn toàn không cảm nhận được sát

khí của Cố Ngộ bên cạnh.

Cố Ngộ gắp một miếng thịt kho vào bát Thang Ninh: "Ồ? Mang cho em những

món ngon gì?"

Thang Ninh lập tức lắc đầu: "Không có không có, em không có nhận, cậu ấy nói

tiện đường nên mang cho cả ký túc xá của tụi em."

Cố Lê vẫn rất không biết đọc không khí mà vạch trần: "Ái chà, đó là chỉ muốn

mang cho cậu nhưng không tiện đấy, những người khác chỉ được hưởng ké

thôi."

Thang Ninh cảm nhận được sắc mặt Cố Ngộ bên cạnh không ổn, lập tức chuyển

chủ đề: "À à đúng rồi, các bạn học cũ của chúng ta phần lớn đều học cao học

hoặc ra nước ngoài rồi phải không, tốt nghiệp đại học xong đi làm luôn chắc

không nhiều."

"Đúng vậy, có vẻ một nửa đều đi học cao học, tớ và cậu coi như may mắn hơn,

tốt nghiệp đại học ra là tìm được công việc khá tốt rồi." Cố Lê nói đến đâu đó,

nhớ ra: "Phải rồi, hôm nay học trưởng Tề Tư Dị cũng đến."

Cố Ngộ nghe cái tên này, cảm thấy hơi quen tai: "Ai cơ?"

"Chính là anh khóa trên mà trước đây em giới thiệu cho Thang Ninh ấy." Cố Lê

nói: "Anh ấy học đại học ở Mỹ, cao học học ở trường chúng ta."

"Không phải các em đi họp lớp à, cậu ta đến làm gì?" Cố Ngộ nói với vẻ mặt

không phục.

"Lần này khá long trọng, là họp cựu sinh viên." Thang Ninh nói: "Nói chung

những sinh viên mấy khóa gần đây có rảnh là sẽ đến hết, hình như là kỷ niệm

100 năm thành lập trường, do trường chính thức tổ chức."

Cố Ngộ trừng mắt nhìn Cố Lê, rồi nhìn Thang Ninh, ngụ ý nói: "Vậy em trông

chừng Cố Lê nhé, đừng để em ấy bị người khác dụ dỗ."

"Đừng, đừng nói là… Anh ghen đấy nhé..." Cố Lê bật cười: "Không phải, hai

người đã kết hôn rồi, anh còn sợ người khác dụ dỗ vợ anh sao?"

"Làm sao anh biết được mấy anh chàng khoa Luật của các em có giới hạn hay

không." Cố Ngộ nghĩ đến đây thì hừ lạnh một tiếng: "Dù sao lần đầu gặp mặt đã

rủ người ta đi xem phim, trông cũng không giống người đàng hoàng lắm..."

"Này này, anh không được tiêu chuẩn kép nhé, anh còn chưa xác nhận quan hệ

đã qua đêm với người ta, sao không nói mình không đàng hoàng?"

Tống Mạn Tư đang ăn cơm bên cạnh bị sặc một cái, ho sù sụ.

"Thôi thôi, các con đừng cãi nhau nữa." Tống Mạn Tư thực sự không chịu nổi

hai người cứ qua lại như vậy: "Im lặng hết đi."

Hai người cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.

Buổi tối Cố Ngộ muốn đưa Thang Ninh đi, nhưng vì Cố Lê nói Trần Thạc sẽ

đến đón cô ấy, nên tiện thể đưa Thang Ninh đi luôn.

Cố Ngộ ngồi trên ghế sofa đợi, nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ mà hai người vẫn

chưa chuẩn bị ra cửa, thờ ơ nói: "Không phải đã đến giờ rồi sao, sao vẫn chưa

đi?”

Cố Lê hời hợt giải thích: "Ôi, mấy buổi họp lớp kiểu này mà đến sớm thì ngại

lắm, phải đợi món ăn dọn đầy đủ rồi mới xuất hiện, như vậy có thể ăn luôn."

Hôm nay Cố Lê ăn mặc có thể coi là cầu kỳ nhất, những món hàng hiệu bình

thường mua mà không nỡ đeo đều được lấy ra hết.

So với Cố Lê, cách ăn mặc của Thang Ninh đơn giản hơn nhiều, cô chỉ mặc một

chiếc váy liền dáng sơ mi màu trắng tinh.

Nhưng lại trông có cảm giác trong sáng của sinh viên đại học, khiến Cố Ngộ

cảm thấy kiểu này so với Cố Lê cố gắng quá mức còn thu hút hơn.

Càng nhìn cô, anh càng cảm thấy bồn chồn lo lắng.

Vài phút sau, Trần Thạc gọi điện nói đã đến dưới lầu.

Khi hai người đi đến cửa đổi giày, Cố Ngộ đi theo, làm bộ lơ đãng nói: "Vậy tối

anh đến đón các... Em nhé?"

Cố Lê khoát tay: "Không cần đâu, Trần Thạc sẽ đến đón em, tiện thể đưa Thang

Ninh về luôn."

"Đưa về?" Cố Ngộ nhướng mày: "Sao? Tối nay em đến nhà Trần Thạc à?"

Mặc dù Tống Mạn Tư và Cố Tránh đã biết chuyện Cố Lê đang yêu đương,

nhưng vẫn không được phép đi qua đêm.

May là Tống Mạn Tư và Cố Tránh không ở phòng khách, Cố Lê ra hiệu im lặng

với Cố Ngộ: "Anh nói nhỏ thôi."

Cố Ngộ hừ lạnh: "Không cần cậu ta đưa, vợ anh anh tự đến đón là được."

Cố Lê cũng không nói gì nữa, kéo Thang Ninh đóng cửa đi luôn.

Xuống lầu, hai người lên xe Trần Thạc, cùng ngồi ở hàng sau, Cố Lê nói với

Thang Ninh: "Chồng cậu thật là, thích ghen quá! Nhỏ nhen!"

Thang Ninh cười: "Cậu không thấy dáng vẻ thích ghen của anh ấy rất đáng yêu

sao?"

"Hoàn toàn không! Đáng! Yêu!" Cố Lê nghĩ đến khuôn mặt Cố Ngộ, kiểu gì

cũng không thể liên hệ với hai chữ đáng yêu được.

"Sao vậy, ai ghen thế?!" Trần Thạc ngồi ghế lái hỏi.

"Anh trai em ấy, hôm nay tụi em đi họp lớp, em nói có một người trước đây

từng theo đuổi vợ anh ấy sẽ đến, còn có một anh khóa trên em giới thiệu cho vợ

anh ấy quen cũng đến nữa, thế là anh em ghen ngay, anh nói xem có cần thiết

không, sao lại nhỏ nhen dữ vậy!"

Chắc chắn Trần Thạc phải đứng về phía bạn gái mình, anh ta lập tức gật đầu

nịnh: "Đúng vậy, chỉ là họp lớp thôi mà, mọi người đều là bạn cũ gặp mặt, hơn

nữa họ đã kết hôn rồi, cũng không cần phải nghiêm trọng thế."

Nghe Trần Thạc nói vậy, Thang Ninh lập tức chen vào: "Phải rồi, một anh khóa

trên khoa Thể dục quen với Cố Lê cũng sẽ đến, cao 1m88, có tám múi."

"Tám múi ai chẳng có." Trần Thạc vừa lái xe vừa háo hức muốn khoe: "Sinh

viên khoa Thể dục ghê gớm lắm à."

"Nghe nói anh khóa trên đó mới chia tay bạn gái, còn hỏi người khác xin

WeChat của Cố Lê nữa!"

Nói đến đây, Cố Lê bực bội giẫm chân Thang Ninh, còn trừng mắt nhìn cô.

Thang Ninh cười hả hê.

Không biết là vì gặp đèn đỏ hay vì quá gấp, Trần Thạc đột ngột phanh xe, rồi

hơi nghiêng đầu về phía Cố Lê: "Thật sự phải tham gia buổi họp lớp này à?"

"Ôi trời, em chưa từng nói chuyện với anh khóa trên đó, hơn nữa đó là gu thẩm

mỹ kém cỏi của em hồi đại học, bây giờ em không thích kiểu đó nữa rồi."

"Hừ." Trần Thạc hừ lạnh: "Còn từng thích người ta à? Bị lộ rồi nhé!"

Cố Lê rối bời, cuối cùng vỗ đùi nói: "Này, sao anh tiêu chuẩn kép quá vậy, vừa

nãy anh còn nói anh em ghen tuông nhỏ nhen mà."

"Đó là em nói chứ anh có nói đâu, anh thấy anh em ghen như vậy rất đúng."

Trần Thạc bày tỏ đồng tình:

"Có bạn gái và vợ xinh đẹp như vậy, thân hình lại tốt, thu hút người khác, lo

lắng là điều tất nhiên!"

Cố Lê im lặng nhìn anh ta.

Không lâu sau, xe đã đến khách sạn nơi tổ chức buổi họp mặt, khi xuống xe

Trần Thạc vẫn có vẻ không nỡ nhìn Cố Lê: "Tối anh đến đón em nhé, đừng chơi

quá high, đừng uống nhiều rượu nghe chưa?"

"Biết rồi biết rồi." Cố Lê chỉ thiếu điều nói "Anh phiền chết đi được".

Dặn dò vậy rồi mà Trần Thạc vẫn cảm thấy không yên tâm, anh ta bèn nói với

Thang Ninh bên cạnh: "Phiền cô trông chừng em ấy giúp tôi nhé."

Thang Ninh làm động tác "ok" với anh ta.

Khi đi xa rồi, Thang Ninh mới nhìn Cố Lê cười hả hê nói: "Sao hả, có phải dáng

vẻ ghen tuông của anh ta cũng khá đáng yêu không."

Cố Lê miễn cưỡng nói: "Cũng được... Hơi phiền."

Dù nói vậy, nhưng cô ấy vẫn cười đến mức khóe miệng sắp toét đến tận mang

tai.

Họp lớp thực ra khá nhàm chán, phần lớn mọi người cũng không thân thiết lắm,

gặp lại cũng chỉ nói vài câu xã giao.

Tuy nhiên có vài bạn học khi thấy nhẫn đôi trên tay Thang Ninh vẫn tỏ ra ngạc

nhiên.

Có lẽ vì trước đây Thang Ninh luôn không có sự hiện diện đặc biệt, thêm vào

đó lúc mới đi học cô ăn mặc rất quê mùa, nên bây giờ họ hoàn toàn không ngờ

Thang Ninh lại là luật sư duy nhất vào được hãng luật top đầu, không chỉ vậy

mà còn kết hôn, đúng là nhân sinh doanh gia* trong tất cả mọi người.

*人生赢家 (nhân sinh doanh gia), trong đó 人生 nghĩa là đời người, 赢家 là

người thắng cuộc, thường dùng để chỉ người vô cùng thành đạt, thành công

trong cuộc sống, khiến những người khác phải ganh ghét, ghen tị.

"Wow, chắc trong số bạn học chúng ta, Thang Ninh là người đầu tiên kết hôn

phải không?" Một cô gái nói.

"Đúng vậy, không ngờ lại lấy chồng sớm thế, tốt quá, không như chúng ta, tới

giờ còn phải vất vả vì công việc." Một cô gái khác nói.

Cố Lê nghe ra ý ghen tị trong lời nói của họ, lập tức phản bác: "Sao lại nói như

thể người ta kết hôn rồi là không làm việc vậy, cậu ấy là người duy nhất vào

được hãng luật top đầu đấy."

"Đúng vậy, Thang Ninh đúng là may mắn thật, lại có thể vào hãng luật top đầu,

cậu vào được là nhờ qua quan hệ à?"

"Không phải." Thang Ninh đường hoàng nói: "Tôi tự đi phỏng vấn vào đấy."

"Nhưng tôi nghe nói hãng luật top đầu thường không tuyển sinh viên tốt nghiệp

đại học mà." Giọng cô gái rõ ràng không tin.

Cố Lê suýt xắn tay áo lên tranh luận với người ta, Thang Ninh giữ cô ấy lại,

cười hì hì nói với cô gái kia: "Hãng luật của bọn tôi có tuyển người tốt nghiệp

đại học, tôi có thể gửi thông tin liên lạc của HR cho cậu, cậu có thể thử xem."

Cuối cùng cô gái cũng không bàn về vấn đề này nữa, bởi cô ta biết dù thực sự

có cơ hội, mình cũng sẽ không được tuyển.

Không muốn tự làm mình mất mặt nữa.

Cô ta đổi chủ đề để tấn công: "À phải rồi, vậy chồng cậu làm gì?"

"Ở công ty TL." Thang Ninh nói.

"À, là công ty internet hàng đầu đó à? Làm gì vậy?"

"Là nhân viên trong đó." Thang Ninh giải thích qua loa.

Cố Lê không nhịn được, Thang Ninh không muốn khoe khoang, nhưng cô ấy

không thể không khoe: "Là cấp cao! Là loại nhân viên cốt cán! Loại có cổ phần

công ty ấy!"

Nói đến đây, hai cô gái kia nhìn nhau, đều không nhịn được cười.

Rõ ràng là vẻ mặt "Thang Ninh mà được như vậy ư?"

Có lẽ trong lòng họ, bây giờ Thang Ninh là một kẻ nói dối không biết ngượng.

Thang Ninh hoàn toàn không cảm thấy gì về sự chế giễu hay ghen tị này.

Cô luôn cảm thấy chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được, không cần phải

khoe khoang gì với người khác, cũng không cần phải giải thích cuộc sống của

mình với bất kỳ ai.

Nửa sau buổi họp dần trở nên nhàm chán, Thang Ninh nhắn tin bảo Cố Ngộ đến

đón sớm.

Khi Cố Ngộ đến dưới lầu, Thang Ninh nhìn điện thoại, rồi chào tạm biệt mọi

người: "Xin lỗi, chồng tôi đến rồi, tôi đi trước nhé."

"Sớm vậy à..." Vài người giả vờ lưu luyến, nhưng thực ra cũng chẳng mấy ai

muốn cô ở lại thật.

Khi Thang Ninh đứng dậy chuẩn bị đi, Cố Lê đột nhiên nói: "Này, hay cùng đi

xem chồng cậu ấy đi?!"

Mấy cô gái thích xem náo nhiệt không hề sợ lớn chuyện.

Họ mang tâm lý "Xem cậu giả bộ được đến đâu" mà muốn vạch trần lời nói dối

của cô.

Mấy cô gái đi theo Thang Ninh và Cố Lê ồn ào ra cửa.

Cố Ngộ vốn tưởng sẽ có cảnh các anh khóa trên lưu luyến tiễn cô ra cửa, nên

còn cố tình ăn mặc chỉnh tề, định lúc đó sẽ có một cuộc đối đầu bằng ánh mắt

với các anh khóa trên.

Nào ngờ lại là một đám con gái ùa ra.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, dựa vào cửa xe, vẻ quý phái pha chút phóng

khoáng.

Trông đúng là dáng vẻ nam chính vạn người mê trong tiểu thuyết.

Khi nhìn thấy Thang Ninh, trong mắt anh không còn ai khác.

Anh đi thẳng đến trước mặt Thang Ninh, vừa dịu dàng vừa ngọt ngào hỏi:

"Xong rồi à?"

Thang Ninh gật đầu: "Dạ, xong rồi."

Cố Ngộ nhẹ nhàng nắm tay cô: "Ừm, vậy về nhà thôi."

Lúc đi anh liếc nhìn Cố Lê: "Cần đưa em về cùng không?"

"Không cần không cần, hai người về đi." Cố Lê giơ hai tay lên.

Sau khi hai người đi, mấy cô gái nói chuyện chua lè lúc nãy đột nhiên đều thốt

lên đầy ngưỡng mộ: "Trời ơi, khí chất tốt, lại đẹp trai cao ráo, còn lái xe sang,

kiếp trước Thang Ninh cứu được bao nhiêu dải ngân hà vậy, kiếp này lại có số

tốt thế, lấy được chồng đẹp trai."

"Đúng vậy, anh ấy đẹp trai quá, lại cực kỳ dịu dàng, hơn nữa ánh mắt chỉ có cậu

ấy, quá ngọt ngào rồi."

Nghe người khác khen anh trai và bạn thân mình như vậy, Cố Lê cảm thấy đã

tát vào mặt họ một cách đau đớn, sướng vô cùng.

Mọi người vừa định quay lại, lúc này, một chiếc xe quen thuộc dừng lại bên

cạnh Cố Lê, Trần Thạc hạ cửa kính nhìn cô ấy, vẫy tay ra hiệu.

Cố Lê đeo túi lên: "À, bạn trai tôi đến rồi, vậy tôi đi đây, tạm biệt nhé!"

Sau khi Cố Lê đi, mấy cô gái khác càng sửng sốt đến rơi cả hàm.

"Hai, hai chị em họ đào được ổ trai đẹp nào vậy? Sao bạn trai nào cũng đẹp trai

giàu có thế này?!!!"

Mặc dù Thang Ninh không có tâm lý so đo, nhưng vừa rồi cô thực sự cảm thấy

rất sảng khoái.

Suốt đường đi cô đều không nhịn được cười thầm.

Cố Ngộ liếc nhìn cô, thấy cô vui vẻ như vậy, trong đầu toàn nghi ngờ không biết

có phải cô đang vui vẻ vì nói chuyện cả tối với anh khóa trên nào không.

Khi lái xe đến bãi đỗ xe dưới lầu, Cố Ngộ tắt máy.

Bãi đỗ xe ngầm tối tăm, cửa sổ xe đóng kín, mọi âm thanh và ánh sáng đều bị

cách ly.

Cố Ngộ đặt một tay trên vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên anh áp sát tới,

hơi thở phả vào mặt cô:

"Tối nay có nhớ anh không?"

Thang Ninh chợt tỉnh ngộ, hơi thờ ơ đáp: "Ừm, nhớ."

Cố Ngộ hơi nhướng mày: "Thật sao?"

"Dĩ nhiên là thật rồi, em còn nói chuyện về anh với bạn học suốt nữa."

Nghe câu trả lời của cô, Cố Ngộ rất hài lòng.

Tuy nhiên chuyện tối nay gặp mặt những người đàn ông khác, vẫn phải "Trừng

phạt" một chút.

Anh ép cô vào cửa xe, lòng bàn tay đỡ gáy cô, cúi đầu mạnh mẽ hôn cô.

Hôn đến khi Thang Ninh thở không ra hơi anh mới buông ra, thở dốc bên tai cô:

"Làm anh nhớ em cả tối, phải bù đắp cho anh.”
Bình Luận (0)
Comment