Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 201

Thấy Thang Ninh ăn mặc như vậy, Cố Ngộ tò mò hỏi: "Đây là... Có sắp xếp gì

đặc biệt sao?"

"Có chứ!" Thang Ninh nói: "Lát nữa sẽ nói cho anh, phải tặng quà cho anh

trước đã!"

Thang Ninh vừa nói vừa lấy một hộp quà từ phía sau ra: "Đây, tặng cho anh!

Chúc chồng yêu sinh nhật vui vẻ!"

Thực ra anh không ngờ mình sẽ được nhận quà sinh nhật, đối với Cố Ngộ, nhận

quà gì cũng không quan trọng.

Nhưng vì do Thang Ninh tặng, nên anh rất mong đợi.

Anh thích Thang Ninh tặng đồ cho mình, dù chỉ là ốp điện thoại đơn giản anh

cũng rất thích, anh còn đặc biệt thích dùng đồ đôi với cô nữa.

Anh cũng rất thích Thang Ninh chọn quần áo và cà vạt hàng ngày cho anh mặc.

Có cảm giác hạnh phúc khi được cô bao bọc.

Thực ra khi nghĩ quà sinh nhật cho Cố Ngộ, Thang Ninh đã cân nhắc rất lâu.

Bình thường ngoài công việc, hầu như Cố Ngộ không có sở thích gì, thỉnh

thoảng chơi game, đôi khi đọc sách, sau khi kết hôn với Thang Ninh, sở thích

nhiều hơn là cùng cô thảo luận đi đâu ăn ngon chơi vui.

Anh không hay dùng mấy thứ như túi xách hay quần áo hàng hiệu, nhưng đồng

hồ của anh đều rất đắt tiền.

Nhưng những thứ này Thang Ninh không hiểu và không chọn được, sợ mua sai

hoặc mua cái anh không thích, lúc đó sẽ tốn tiền oan.

Nên sau khi đắn đo mãi, cuối cùng cô vẫn chọn một món đồ.

Cô đoán Cố Ngộ sẽ thích.

Đó là một máy ảnh DSLR.

Thực ra trước đây Cố Ngộ không thích chụp ảnh, vì lúc trước anh không có nhu

cầu chia sẻ, cũng không thích ghi lại cuộc sống.

Nhưng sau khi ở bên Thang Ninh, ngay cả khi hai người đi ăn bình thường, anh

cũng thích chụp ảnh.

Cố Ngộ nói, anh muốn ghi lại mỗi ngày bên cô, sợ sau này trí nhớ không tốt

như bây giờ, như vậy khi xem lại ảnh sẽ nhớ ra những chuyện xảy ra mỗi ngày.

Khi thấy là máy ảnh, Cố Ngộ rất bất ngờ: "Sao em lại nghĩ đến việc tặng máy

ảnh cho anh?"

Thang Ninh đùa: "Để anh có thể chụp cho em nhiều ảnh đẹp hơn~"

"Được thôi." Cố Ngộ giơ máy ảnh lên nhắm vào Thang Ninh bấm một cái:

"Tấm đầu tiên là chụp em."

"Được rồi, thực ra hôm nay em có sắp xếp khác." Thang Ninh kéo tay anh đưa

vào phòng thay đồ: "Mau thay một bộ cùng phong cách với em đi."

"Cùng phong cách là sao?" Cố Ngộ nhìn cô từ trên xuống dưới: "Phong cách em

đang mặc là... Phong cách học sinh à?"

"Đúng vậy, không nhìn ra à?" Thang Ninh kéo váy xoay một vòng: "Không

giống sinh viên đại học sao?"

"Giống thì giống, nhưng ăn mặc thành sinh viên để làm gì?"

"Thì để thăm trường đại học của anh!" Thang Ninh hào hứng nói: "Nếu ăn mặc

quá trưởng thành bị người ta đuổi ra thì sao."

Mặc dù hơi mơ hồ, nhưng Cố Ngộ vẫn làm theo lời Thang Ninh.

Anh tìm được một chiếc áo thun trắng ngắn tay để thay: "Sao đột nhiên lại

muốn đến trường đại học của anh?"

"Chỉ là… Đột nhiên muốn cảm nhận lại cảm giác làm học sinh!"

Thực ra sau khi tốt nghiệp, Cố Ngộ rất ít khi quay lại trường, có lẽ đàn ông

không có nhiều tình cảm về mặt này, cảm thấy trường học chỉ là nơi học tập,

không quá nhớ nhung.

Nhưng nhìn cách ăn mặc của Thang Ninh bây giờ, anh thực sự có chút tiếc nuối

vì không được học chung trong khuôn viên trường với cô.

Nhưng nếu Thang Ninh đã muốn đi, tất nhiên anh sẽ sẵn lòng đưa cô đi xem.

Cố Ngộ tốt nghiệp Đại học Giang Thành, là trường tốt nhất Giang Thành và cả

nước.

Trước đây luôn nghe nói Đại học Giang Thành vô cùng ưu việt về cả phần cứng

lẫn phần mềm, Thang Ninh đã muốn đi xem từ lâu, nhưng sợ bị yêu cầu thẻ sinh

viên, nên luôn không dám đi.

Hôm nay cuối cùng cũng có thể đường hoàng đi rồi.

Đại học Giang Thành nằm trong khu đại học, đối diện là Đại học Ngoại ngữ.

Vì Đại học Giang Thành nổi tiếng với các ngành khoa học tự nhiên, nên nam

sinh chiếm đa số, trong khi Đại học Ngoại ngữ lại đa số là nữ sinh.

Cảm giác với cấu trúc này, có thể tìm được đối tượng ngay trong thời gian học.

Khi xuống xe, Thang Ninh thấy nhiều cặp đôi nắm tay nhau đi, không khỏi cảm

thán: "Tình yêu học đường đẹp thật."

"Em thích tình yêu học đường à?" Cố Ngộ nắm tay cô nói: "Vậy hôm nay chúng

ta làm cặp đôi học sinh một ngày nhé."

Khuôn viên Đại học Giang Thành có thể nói là hoành tráng, toàn trường được

bao quanh bởi những con đường rợp bóng cây xanh và những khu vườn được

chăm sóc cẩn thận, trung tâm khuôn viên là một loạt tòa nhà giảng dạy hiện đại,

lớp học rộng rãi sáng sủa, trên tường treo những câu nói truyền cảm hứng và tác

phẩm nghệ thuật.

Những sinh viên đi qua xung quanh đều tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, khiến

Thang Ninh nhớ lại thời mình đi học đại học.

Cô hỏi Cố Ngộ: "À mà anh tốt nghiệp đã nhiều năm rồi phải không?"

"Ừm." Cố Ngộ nói: "Anh học liên thông cử nhân thạc sĩ ở Đại học Giang

Thành, tốt nghiệp cũng gần 4-5 năm rồi."

"Sau này anh có quay lại thăm trường không?"

"Rất ít." Cố Ngộ nói: "Đôi khi có đi cùng bọn Trần Trác về thăm thầy cô gì đó,

với lại lâu lâu cũng được mời về diễn thuyết một hai lần."

"Ừm, trường có cựu sinh viên xuất sắc như anh chắc là tự hào lắm!"

Những sinh viên đi qua dường như không ai nhìn hai người bằng ánh mắt kỳ lạ,

có lẽ không phát hiện ra tuổi tác của họ có gì khác thường, chỉ là các cô gái

xung quanh ít nhiều gì cũng dừng ánh mắt trên người Cố Ngộ lâu hơn một chút.

Cố Ngộ quả thật rất nổi bật, Thang Ninh cảm thấy với điều kiện như anh, chắc

chắn anh sẽ là sự tồn tại nổi bật nhất trên bảng tỏ tình.

Cô đột nhiên rất tò mò về thời đại học của anh: "Anh yêu, trước đây chắc có

nhiều người theo đuổi anh lắm nhỉ?"

Cố Ngộ cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Đúng vậy, người theo đuổi không ít,

trường đối diện cũng có nhiều."

Thang Ninh đột nhiên hơi ghen: "Vậy anh chưa từng có ý định yêu đương sao?"

Cố Ngộ suy nghĩ một chút rồi nói: "Yêu đương thì cũng không phản đối, chủ

yếu là..." Cố Ngộ nói rồi nhìn Thang Ninh: "Thực sự chưa gặp ai khiến anh có

cảm giác."

"Một người cũng không có sao? Em thấy trường đối diện có nhiều người đẹp

mà, hơn nữa đều là sinh viên giỏi, tìm một hai cô gái xuất sắc chắc không khó

phải không?"

"Đúng là không khó, trước đây người theo đuổi anh nào là hoa khôi trường, nào

là hot girl mạng, nào là vô địch toán quốc gia, đủ loại..." Cố Ngộ cũng không

phải đang khoe khoang, nói đến đây anh lại cảm thấy hơi nhức đầu: "Nói đến

chuyện này, lúc đầu cơ sở trường chúng anh chưa tốt lắm, khi tắm là phải đi nhà

tắm công cộng, mà lần nào trước cửa phòng tắm nam cũng có người rình chờ

anh, giờ nghĩ lại anh vẫn thấy khó chịu trong người."

"Họ rình chờ anh làm gì chứ." Thang Ninh không nhịn được cười: "Anh cũng

đâu có không mặc áo hay tắm bên ngoài đâu."

"Đúng vậy, anh cũng không biết nữa, không dừng lại ở đó, còn có nhiều nữ sinh

xuất hiện ở lớp học của anh rất thường xuyên, đừng nói là không cùng chuyên

ngành cùng năm, thậm chí còn có cả những nữ sinh ở trường đối diện, thật là

quá đáng."

Mặc dù nghe Cố Ngộ kể những chuyện xảy ra trước đây của anh thấy khá thú

vị.

Nhưng Thang Ninh cảm thấy, mình đã bỏ lỡ gần ba mươi năm trước khi gặp Cố

Ngộ.

Cô còn muốn tìm hiểu nhiều điều về anh hơn nữa.

Cố Ngộ đưa cô đi thăm những lớp học anh thường đến trước đây, sân bóng rổ,

và cả ký túc xá.

Có vẻ như khi giới thiệu từng nơi với Thang Ninh, Cố Ngộ cũng nhớ lại thời

sinh viên của mình.

Thực ra Cố Ngộ không có ấn tượng sâu sắc gì về những năm đại học, ngoài việc

có quan hệ tốt với người trong ký túc xác thì những lúc khác thực sự chỉ toàn là

học.

Bạn bè xung quanh từ đại học đã có ý định yêu đương, chỉ có anh dường như

mãi không hứng thú với chuyện này.

Có lẽ vì thời cấp ba bị tổn thương quá nặng về mặt này, nên khiến anh vẫn có

chút PTSD với việc bị nữ sinh thích trong nhiều năm sau.

Nếu không gặp được Thang Ninh, có lẽ anh sẽ thật sự sẽ cô đơn suốt đời.

Hai người đi dạo cả buổi sáng, đều đã đói bụng.

Cố Ngộ đưa Thang Ninh đến căn tin anh thường đến trước đây.

Căn tin của Đại học Giang Thành nổi tiếng ngon và rẻ, Thang Ninh đã nghe

danh từ lâu, hôm nay nhất định phải đến ăn cho đã!

Khi gọi món mới phát hiện, ở đây phải dùng thẻ sinh viên.

Mà hai người họ đã không còn là sinh viên ở đây từ lâu, làm gì có thẻ sinh viên.

Cố Ngộ định hỏi mượn người khác, nào ngờ đột nhiên bị một dì căn tin gọi lại.

"Cậu đẹp trai!"

Cố Ngộ ngó đầu qua nhìn một cái, là một bà dì khá quen mặt, trước đây Cố Ngộ

thường xuyên lấy cơm ở chỗ bà, không ngờ bà vẫn còn ở đây.

"Dì ơi?!" Cố Ngộ không chắc chắn hỏi: "Dì gọi con ạ?"

"Đúng rồi đúng rồi, là con đấy, dì vẫn nhớ con." Bà gọi anh lại: "Chắc con tốt

nghiệp mấy năm rồi nhỉ."

"Vâng, tốt nghiệp lâu rồi ạ."

"Đến ăn cơm à?" Bà nhìn Cố Ngộ, rồi lại nhìn Thang Ninh bên cạnh anh: "Đưa

bạn gái về thăm trường sao?"

"Là vợ con rồi ạ." Cố Ngộ giới thiệu.

"Ôi, chúc mừng chúc mừng, muốn ăn gì cứ gọi tự nhiên." Bà chỉ vào đồ ăn

trước mặt.

"Vậy cảm ơn dì ạ."

Cố Ngộ gọi xong món rồi quét mã cho bà, không dùng thẻ sinh viên nữa.

Hai người tìm một góc khá kín đáo để ngồi.

"Dì cho nhiều đồ ăn quá." Thang Ninh cười nói: "Nếu Lăng Lệ thấy, anh ấy sẽ

nói dì thiên vị anh nữa cho xem, qua bao nhiêu năm vẫn còn nhớ anh."

"Có lẽ anh được phụ nữ lớn tuổi thích hơn?" Cố Ngộ không chắc chắn nói.

"Vậy ý anh em là phụ nữ lớn tuổi à?" Thang Ninh khịt mũi: "Đúng là so với

mấy nữ sinh đại học này thì tuổi em lớn hơn thật!"

Cố Ngộ rất hiếm khi thấy cô ghen như vậy.

Mặc dù bản thân chưa bao giờ cảm thấy "Được yêu thích" là điều đáng để khoe

khoang, nhưng Cố Ngộ vẫn thấy rất vui khi được khoe một chút trước mặt vợ.

"Nữ sinh đại học là gì chứ, vợ anh cũng từng là nữ sinh đại học mà."

Thang Ninh đột nhiên nhớ ra, lúc mới vào đại học cô rất quê mùa.

Lúc đó không biết chăm chút bản thân, lại vì đến từ thành phố nhỏ nên rất thiếu

tự tin, nếu không gặp được Cố Lê, cô cũng không thể trở thành như bây giờ.

Tất nhiên, nếu không gặp được Cố Lê, cô cũng sẽ không ở bên Cố Ngộ.

Chỉ là, con người thường rất thích nghĩ đến rất nhiều "Nếu như".

Thực ra lúc đầu Thang Ninh cũng đã cân nhắc nộp hồ sơ vào Đại học Giang

Thành, chỉ là học phí ở đó đắt hơn trường cô học tận năm nghìn tệ, nên cuối

cùng cô chọn trường luật có học phí tương đối rẻ hơn.

Nếu lúc đó cô cắn răng nộp Đại học Giang Thành, vậy thì cô đã có thể học cùng

trường với Cố Ngộ rồi.

Chỉ là khi Thang Ninh nhập học, có lẽ Cố Ngộ đã ra trường rồi.

Nhưng dù vậy, cô vẫn nghĩ, nếu bản thân ở một không gian song song gặp được

Cố Ngộ, và Cố Ngộ này không phải là anh trai của bạn thân cô.

Mà chỉ là một chàng trai khiến cô điên cuồng rung động ngay từ cái nhìn đầu

tiên.

Thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Vì tò mò và hứng thú, Thang Ninh nói với Cố Ngộ: "Này, chúng ta diễn một vở

kịch tình huống nhé."

"Cái gì?" Cố Ngộ suýt tưởng mình nghe nhầm.

"Chính là..." Thang Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lát nữa em ra ngoài, chúng ta

giả vờ không quen biết, em và anh đều là sinh viên của trường này, rồi chúng ta

gặp nhau lần đầu."

"Rồi sao nữa?" Mặc dù thấy kỳ quặc, nhưng Cố Ngộ vẫn phối hợp với ý tưởng

của cô và đưa ra phản hồi.

"Rồi... Tùy hứng phát triển." Thang Ninh vừa nói vừa đứng dậy chạy xuống lầu:

"Vậy, lát nữa gặp nhé~"

Cố Ngộ cảm thấy, ở bên Thang Ninh lâu, anh càng ngày càng phát hiện ra nhiều

điểm đáng yêu của cô.

Rõ ràng trước đây cô có tính cách nội tâm, nhút nhát và chậm nhiệt.

Nhưng bây giờ, dường như cô đã dần dần mở lòng, thích đủ loại ý tưởng kỳ lạ,

cũng thích đủ loại chuyện viễn vông.

Có lẽ, đây mới là bản tính của cô.

Bây giờ cô đã không còn kìm nén bản thân nữa, cũng không cần phải kìm nén

làm gì.

Cố Ngộ vừa dọn dẹp đồ đạc vừa nghĩ.

Nếu, nếu là thật.

Trong tình huống anh và Thang Ninh không có mối quan hệ qua Cố Lê, khi gặp

nhau, cả hai hoàn toàn là người xa lạ.

Câu chuyện sẽ phát triển như thế nào?
Bình Luận (0)
Comment