Cố Ngộ dọn đồ ăn xong liền đi ra khỏi căn tin.
Căn tin ở tầng hai, vừa ra ngoài anh đã thấy Thang Ninh đang đứng ở chân cầu
thang tầng một chờ.
Cố Ngộ vừa đi vừa mỉm cười nhìn gáy cô, khi đi qua cô, lại cố tình giả vờ
không nhận ra, đi thẳng về phía trước.
Thang Ninh tưởng Cố Ngộ không để ý, chạy vài bước đến trước mặt anh.
Tuy nhiên Cố Ngộ vẫn thờ ơ.
Thang Ninh hơi giận dỗi quay lại nhìn anh: "Này, anh không biết làm quen với
em sao?"
"Không phải em nói bây giờ chúng ta là người lạ sao?" Cố Ngộ diễn rất nghiêm
túc.
"Vậy khi anh thấy em, sao không làm quen với em?!!!"
Cố Ngộ ngây thơ: "Anh không bao giờ chủ động làm quen với nữ sinh lạ."
"Anh..." Lời này quả thật không thể bắt bẻ.
"Mặc dù em đúng là kiểu anh thích, nhưng anh thực sự không chủ động nói
chuyện với người không quen." Cố Ngộ nghiêm túc giải thích, còn không quên
thêm điều kiện tiên quyết: "Em bảo chúng ta giả vờ không quen biết mà."
Thang Ninh chu môi: "Vậy có nghĩa là, nếu em không quen Cố Lê, thì dù thực
sự có duyên gặp anh, chúng ta cũng không có duyên ở bên nhau sao?"
"Khó nói..." Cố Ngộ kéo dài giọng nói: "Anh cảm thấy em là định mệnh của
anh, dù thực sự quỹ đạo số phận của hai chúng ta có lệch ở một điểm nào đó
trong quá khứ, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đến với nhau."
Thang Ninh cũng không quá để tâm đến lời anh nói, hai người dạo bước trong
khuôn viên trường.
Lúc này họ thấy có người đang đào lỗ trên đất ở vườn hoa, bên cạnh có một cái
xích đu đặt ngang.
Có vẻ là cái xích đu bướm đang rất hot trên mạng, dường như là loại khi ngồi
lên, phần trên xích đu sẽ như cánh bướm đang vỗ.
Trước đây Thang Ninh đã xem qua trên video ngắn, lúc đó đã cảm thấy cái xích
đu bướm này rất đẹp.
Không ngờ trùng hợp thế, gặp đúng lúc đang lắp.
Thang Ninh hào hứng lắc lắc tay Cố Ngộ: "Anh, cái xích đu này đẹp quá, em
muốn ngồi!"
"Ừm, vậy anh đợi với em nhé."
Anh hỏi thợ, khoảng nửa tiếng nữa mới lắp xong.
Thang Ninh và Cố Ngộ ngồi xuống ghế bên cạnh đợi.
Lúc này có hai nam sinh đi qua, một người mặc đồ bóng rổ, trông rất giống vận
động viên.
Vừa đẹp trai rạng rỡ, lại có chút nét lưu manh.
Cậu ta ôm bóng rổ kẹp bên hông, nhìn cái xích đu rồi nói với người bên cạnh:
"Này, cái xích đu này có vẻ thú vị đấy."
"Cái này trông nữ tính quá, cậu muốn ngồi à?"
"Ừm, ngồi thử xem." Nam sinh chỉ vào ghế xích đu nói: "Tôi muốn trở thành
người đầu tiên ngồi cái xích đu này."
Kiểu thoại này, chỉ có thể xuất hiện trong miệng những cậu thiếu niên trung
học.
Thang Ninh liếc nhìn Cố Ngộ với vẻ mặt "không sao, không so đo với họ".
Dù sao cô cũng không quan tâm có phải là người đầu tiên không, chỉ cần được
ngồi cái xích đu này là mãn nguyện rồi.
Chưa đầy nửa tiếng, xích đu đã lắp xong.
Hai nam sinh đó háo hức muốn qua, lúc này hai người thợ lắp xích đu chỉ về
phía Thang Ninh: "Cô bé kia đến từ rất sớm rồi, để họ ngồi trước đi."
Nam sinh đó nhìn Thang Ninh một cái.
Thang Ninh vừa định nói không sao, cô có thể đợi, nào ngờ nam sinh đã lên
tiếng trước: "Vậy nhường cho em khóa dưới đi."
Nói xong vừa tung bóng vừa đi mất.
Thang Ninh cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột, lập tức chạy đến xích đu.
Cố Ngộ đứng phía sau đẩy cho cô vài cái.
Vì mới lắp xong, không chắc về độ ổn định, lúc đầu Cố Ngộ không dám dùng
lực mạnh, khi xác định được là rất chắc chắn mới dám tăng lực.
Mỗi lần xích đu đưa đẩy, con bướm phía trên như đang vỗ cánh.
Thang Ninh cảm thấy mình như trái tim của con bướm, điều khiển hơi thở của
nó.
Xích đu rất đẹp, nhưng Cố Ngộ thấy Thang Ninh ngồi trên xích đu còn đẹp hơn.
Anh lấy máy ảnh Thang Ninh tặng ra, ghi lại hình ảnh cô đung đưa trên xích đu.
Khung cảnh này quá đẹp, đúng là hiện thân của tình yêu.
Mấy sinh viên bên cạnh cũng không nhịn được ghi lại.
Đến khi chơi xích đu thỏa thích, trời cũng dần tối.
Hai người ra cổng trường đến bãi đỗ xe.
Khoảnh khắc lên xe, Thang Ninh đột nhiên có cảm giác thoải mái khi từ cuộc
sống học đường trở về cuộc sống thực tế.
Cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cười nói: "À phải rồi, nam sinh đại học ban nãy
gọi em là em khóa dưới đấy! Đó là chuyện vui nhất hôm nay của em.”
Cố Ngộ ra vẻ ghen tuông: "Hôm nay sinh nhật anh, chuyện vui nhất của em là
người khác gọi em là em khóa dưới sao?"
Thang Ninh làm một biểu cảm tinh nghịch: "Chứng tỏ em trông còn trẻ mà."
"Đúng là em trẻ thật." Cố Ngộ bóp má cô: "Trông non choẹt."
"Vậy thì anh nên thấy em hồi đại học, hồi đó em còn non hơn bây giờ nhiều."
Thang Ninh nói: "Lần sau có dịp em đưa anh đi xem trường em."
"Anh đã đến trường em một lần rồi." Cố Ngộ nói: "Trước đây có lần mang đồ
đến giúp Cố Lê."
Thang Ninh mới nhớ ra, trước đây khi người nhà Cố Lê đến mang đồ, dường
như chưa từng thấy Cố Ngộ.
Nên hồi đó cô nghĩ anh trai ruột của Cố Lê không có gì nổi bật.
"Ôi, tiếc quá, lúc đó em không gặp được anh." Thang Ninh tiếc nuối nói.
"Sao, gặp thì sẽ yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên à?"
Mặc dù nếu lúc đó Thang Ninh được thấy Cố Ngộ, thì cô sẽ rất dễ rung động
với anh.
Nhưng cô vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận: "Chưa chắc, trường em cũng có
rất nhiều trai đẹp mà."
Cố Ngộ lười so đo với sự cứng miệng của cô.
Dù miệng cứng không chịu thừa nhận thế nào, thì cuối cùng cũng bị anh cưới về
nhà rồi kia mà.
Trên đường về nhà, anh ghé mua vịt quay Thang Ninh thích.
Thang Ninh cảm thán: "Ôi, một ngày làm sinh viên đại học thế là kết thúc rồi,
ngày mai lại phải làm culi công sở."
"Nếu em muốn làm học sinh, vậy thì đi học nâng cao thêm nhé?" Cố Ngộ cũng
không đùa, anh nghĩ nếu Thang Ninh thích không khí trường học thì anh sẽ có
cách để cô quay lại trường.
"Thôi, mặc dù thời kỳ học sinh rất tốt, nhưng em vẫn thích cuộc sống hiện tại
hơn, kiếm được tiền có thể tự nuôi sống mình, mỗi ngày cũng có ý nghĩa hơn."
"Vậy cũng tốt." Cố Ngộ thở phào: "Đỡ phải lo lắng em bị mấy nam sinh đại học
dụ dỗ mất."
Sau khi về nhà và ăn cơm xong, Thang Ninh lấy một chiếc bánh đã chuẩn bị sẵn
trong tủ lạnh ra.
Cô bưng đến trước mặt Cố Ngộ: "Chúc mừng sinh nhật chồng yêu."
"Anh tưởng sinh nhật đã qua rồi chứ." Cố Ngộ cười nói: "Vẫn chưa kết thúc
sao?!"
"Tất nhiên là chưa! Bánh vẫn chưa ăn, điều ước cũng chưa ước mà!"
Cố Ngộ làm theo quy trình, nhắm mắt thầm ước điều ước sinh nhật, rồi thổi tắt
nến.
Nhưng hai người đã ăn tối khá no, nên chỉ nếm thử vài miếng bánh.
Ăn bánh xong, Thang Ninh đi qua ngồi lên đùi Cố Ngộ, làm nũng: "Còn quà
sinh nhật nữa~"
Cảm xúc Cố Ngộ thực sự bị cô làm cho dâng trào từng đợt.
"Còn nữa sao?" Cố Ngộ vén mái tóc lòa xòa của cô ra sau tai: "Còn gì nữa?"
Thang Ninh cúi người về phía trước, môi kề sát tai anh, nhẹ như hơi thở:
"Không phải lần trước anh nói… Muốn em ở trên sao?"
Chỉ một câu này thôi, đã khiến Cố Ngộ có phản ứng.
Từ khi kết hôn đến giờ, dường như lần nào cũng do Cố Ngộ chủ động đề cập về
chuyện đó.
Đôi khi anh sợ Thang Ninh quá mệt, nên nhiều lúc dù có hứng thú, thấy cô mệt
mỏi anh cũng chỉ đành kìm nén.
Nếu hôm nay Thang Ninh chủ động đề cập, thì đương nhiên anh không thể dễ
dàng bỏ qua: "Ồ? Muốn thử không?"
"Không phải anh muốn thử sao."
"Vậy... Em không muốn à?" Cố Ngộ cố tình trêu chọc hỏi.
"Chủ… Chủ yếu là em không biết." Thang Ninh nói xong liền ngượng ngùng
cúi đầu.
Cố Ngộ đỡ eo cô, điều chỉnh tư thế ngồi của cô.
Để cô đối diện với mình.
Thang Ninh nắm vai anh, khẽ mím môi dưới.
Mỗi cử chỉ, biểu cảm của cô đều đang khơi lửa, Cố Ngộ cứ thế ngắm nhìn từng
biểu cảm của cô, vừa thưởng thức vừa kiềm chế nhẫn nại.
Đối với Thang Ninh, điều này thực sự hoàn toàn vượt ra ngoài vùng thoải mái
của cô.
Không chỉ là hành động, mà còn phải vượt qua tâm lý nữa.
Cố Ngộ buông tay đang đỡ eo cô: "Vậy bây giờ em bắt đầu đi."
Thang Ninh liều mạng chống vai anh, từ từ ngồi xuống.
Vì quá ngượng, cô vùi mặt vào hõm vai anh, không muốn để anh nhìn thấy mặt
mình.
Có vẻ phụ nữ không thích đối mặt trực tiếp quá, không muốn nhìn biểu cảm đối
phương, cũng không muốn để đối phương thấy biểu cảm của mình.
Dù là người thân thiết nhất.
Nhưng đàn ông...
Cố Ngộ nâng cằm cô lên, nhìn cô gần như vậy, ánh mắt không có vẻ gì là né
tránh.
Thang Ninh muốn trốn, nói chuyện đuôi câu còn run: "Ôi, anh đừng nhìn nữa,
ngại quá."
"Có gì mà ngại, với anh mà còn cần ngại sao?" Cố Ngộ hỏi lại: "Có chỗ nào của
em mà anh chưa thấy bao giờ đâu?”
Dừng một chút, Cố Ngộ thêm một câu: "À, em ở trên thì anh thực sự chưa
thấy."
Nói rồi anh bế Thang Ninh lên, đi thẳng vào phòng ngủ.
Sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Anh cởi bỏ quần áo rườm rà trên người, hôn lên trán Thang Ninh: "Thôi được,
vất vả cho vợ yêu rồi, quà của em anh rất thích..."
Thang Ninh thực sự đã rất cố gắng, nhưng về mặt này còn quá nhiều điều cần
học hỏi, lần đầu thử nghiệm, nhiều lắm cũng chỉ làm được đến đây.
Cố Ngộ thấy má cô ửng hồng, cả người mềm nhũn, thật sự không nhịn được
muốn bắt nạt.
Với tần suất và tốc độ vừa rồi của cô, thực sự không thể thỏa mãn anh.
Anh còn muốn nhiều hơn nữa.
-
Sau khi xong việc, anh lười biếng nằm trên người cô. Lau mồ hôi rơi trên người
Thang Ninh xong, Cố Ngộ đi rót một cốc nước cho cô.
"Uống nhiều nước vào." Cố Ngộ nói đầy ẩn ý: "Vừa rồi mất quá nhiều nước
rồi."
Thang Ninh bực bội nói: "Còn không phải tại anh."
"Ừm, đúng là tại anh mà." Cố Ngộ ngồi bên cạnh cô: "Lần sau cho em uống đủ
nước rồi mới bắt đầu."
"Không thèm..." Thang Ninh nói rồi cúi đầu uống nước.
Cố Ngộ thích nhìn dáng vẻ của cô sau khi làm xong, vừa đáng yêu vừa ngại
ngùng, còn có chút gợi cảm còn sót lại từ lúc nãy.
Hai người cưới cũng lâu rồi, về chuyện đó sớm đã ăn ý với nhau, cả hai cũng
không còn dè dặt như lúc đầu.
Dần dần càng ngày càng biết cách làm mình vui vẻ, làm đối phương vui vẻ.
Quả nhiên làm chuyện này với người mình thích, thực sự là việc đẹp đẽ nhất
trên đời.
Cố Ngộ cảm thấy rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
Cô là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất trong 30 năm qua của anh.
Uống nước xong, Thang Ninh tiện tay nhét cốc vào lòng Cố Ngộ, rồi giả vờ
nằm xuống đắp chăn.
Cố Ngộ định đi, nhưng Thang Ninh đột nhiên nghĩ ra điều gì, liếc nhìn giờ bên
cạnh, vẫn chưa quá 12 giờ.
Cô nói với Cố Ngộ: "Chồng yêu, chúc mừng sinh nhật."
Cố Ngộ khựng lại một chút, rồi khẽ cười: "Vợ yêu, anh yêu em.”