Tối thứ sáu, Cố Ngộ hẹn gặp một người.
Gần đây đối phương có liên hệ công việc với anh, ban đầu định nói chuyện
công việc, nhưng vì hai bên đều nói sẽ dẫn theo người thân nên biến thành một
bữa ăn bình thường giữa bạn bè.
Trước khi vào nhà hàng, Kiều Lệ kéo kéo tay áo vest của Cố Cảnh Hành: "À mà
sếp, hôm nay gặp ai vậy ạ?"
"Bạn." Cố Cảnh Hành nói thêm: "Có quan hệ công việc."
"Ồ, vậy là công việc hay cá nhân ạ?"
Cố Cảnh Hành nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của Kiều Lệ, nhẹ
nhàng nói: "Không quan trọng, cứ thoải mái là được."
Ngay lúc Cố Cảnh Hành không nhìn thấy, Kiều Lệ mấp máy môi, nhưng không
dám phát ra tiếng, chỉ nghĩ trong lòng: "Ở cùng anh làm sao mà thoải mái được
chứ."
Cố Cảnh Hành và Cố Ngộ gần như đến cùng lúc.
Họ chọn một phòng riêng khá yên tĩnh.
Sau khi ngồi xuống, Cố Ngộ bắt đầu giới thiệu, anh chỉ vào Thang Ninh nói:
"Đây là vợ tôi, Thang Ninh." Rồi chỉ vào Cố Cảnh Hành: "Đây là giám đốc Cố
của Cảnh Dật." Sau đó chỉ vào Kiều Lệ bên cạnh Cố Cảnh Hành nói: "Còn vị
này là..."
Kiều Lệ: "Tôi là trợ lý của anh ấy."
Cố Cảnh Hành: "Là bạn gái tôi."
Hai người cùng lên tiếng, cô gái lập tức sửa lời.
Kiều Lệ: "Cũng là bạn gái."
Thang Ninh chào hỏi cả hai, cô cẩn thận quan sát họ.
Cố Cảnh Hành trông giống kiểu nam chính tổng tài điển hình, vest cắt may gọn
gàng cao cấp, đường nét sắc sảo và ngũ quan tinh tế, là người thứ hai sau Cố
Ngộ khiến cô bị ấn tượng về ngoại hình.
So với Cố Ngộ, Cố Cảnh Hành có khí chất hơn một chút, trông như kiểu người
thành đạt khó gần.
So ra thì cô gái bên cạnh anh ta có vẻ thân thiện hơn nhiều.
Cô ấy có khuôn mặt em gái ngọt ngào điển hình, mặt trái xoan, mắt to tròn và
long lanh, mái tóc đen dài thẳng che đi phần nào vẻ ngây thơ, nhưng có thể thấy
cô ấy vẫn còn trẻ, có lẽ cũng chỉ tầm tuổi Thang Ninh.
Khóe miệng Cố Cảnh Hành có độ cong nhẹ khó nhận thấy.
Thang Ninh đứng dậy nói: "Xin lỗi, tôi cần đi vệ sinh một lát."
Cố Ngộ cũng đứng lên: "Anh đi cùng em."
Kiều Lệ kéo dài cổ, đợi chắc chắn hai người đã đi xa mới thở phào: "Sếp! Đây
đâu phải... Khách hàng! Cũng phải diễn sao ạ?"
Cố Cảnh Hành miễn cưỡng nói: "Giới này quá nhỏ, bị lộ trong bất kỳ tình
huống nào cũng không ổn."
Kiều Lệ cũng không dám cãi, chỉ có thể thở dài: "Được rồi, làm tôi áp lực quá."
Cố Cảnh Hành hơi nhướng mày nhìn cô: "Áp lực gì chứ?"
"Chính là... Diễn làm bạn gái anh áp lực quá." Kiều Lệ khóc không ra nước mắt:
"Vừa không thể để người ta nhìn ra sơ hở, vừa không dám làm bậy..."
"Có gì mà cô không dám làm?" Mặt Cố Cảnh Hành treo một nụ cười lười biếng:
"3 giờ sáng còn dám nhắn tin gọi tôi là chồng mà."
"Là tôi nhắn nhầm!!" Kiều Lệ lý sự: "Tôi thực sự quá buồn ngủ! Không nhìn rõ
gõ chữ "sếp" và "chồng*"."
*Sếp (老板) và chồng (老公) đều có chữ 老/lǎo/ ở phía trước.
"Tôi biết." Cố Cảnh Hành trầm giọng nói: "Cô đã giải thích cả trăm lần rồi."
"..."
Kiều Lệ biết giải thích thêm cũng vô ích.
Người nhắn "chồng yêu" cho Cố Cảnh Hành lúc 3 giờ sáng đúng là cô ấy,
nhưng trời đất chứng giám, cô ấy nhắn nhầm thật.
Vốn nhắn nhầm thì thôi, cô ấy cũng không hề phát hiện ra chuyện này.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Lúc họp với khách hàng, điện thoại cô
ấy vô tình chiếu lớn mấy chữ đó lên màn hình.
Thế là chỉ mấy ngày sau, "chuyện tình công sở" của cô ấy và Cố Cảnh Hành đã
lan truyền trong công ty và khách hàng.
Kiều Lệ cảm thấy làm ảnh hưởng danh dự của cả hai như vậy không tốt, nên
liều mạng đi tìm Cố Cảnh Hành nhận lỗi.
Nói mình sẽ đi giải thích để xóa bỏ hiểu lầm.
Nào ngờ Cố Cảnh Hành trực tiếp phản bác: "3 giờ sáng nhắn tin gọi tôi là
chồng, tạm không nói người khác có tin cô thực sự chỉ gõ nhầm hay không, hay
là muốn đi đường tắt, dù họ thực sự tin, cũng sẽ nhìn người không trực tiếp phủ
nhận là cô và tôi bằng con mắt khác. Trong mắt khách hàng và đồng nghiệp,
hình ảnh của hai ta sẽ bị giảm sút nghiêm trọng, hoặc có thể họ sẽ đồn thổi sau
lưng chúng ta có mối quan hệ không đứng đắn gì đó. Dù thế nào, đây cũng
không phải cách giải quyết tốt."
Kiều Lệ cảm thấy mình thực sự phạm lỗi không thể tha thứ.
Cô ấy đã chuẩn bị tinh thần xin nghỉ việc để nhận lỗi.
Nào ngờ Cố Cảnh Hành lại đột nhiên chỉ cho cô ấy một con đường sáng:
"Không cần giải thích, cứ diễn tiếp là được.”
Điều mà Kiều Lệ không ngờ tới là, từ đó về sau, cô ấy phải diễn vai bạn gái của
anh ta trong tất cả các trường hợp công việc.
Nhưng dù sao cô ấy cũng không phải diễn viên đoạt giải Oscar, sao có thể diễn
chân thật được.
Cô ấy vẫn rất kính sợ Cố Cảnh Hành, nên mỗi lần nói mình là bạn gái anh ta
đều thấy miệng mình nóng ran, như đang xúc phạm đến anh ta vậy.
"Sếp..." Kiều Lệ nhận lỗi: "Tôi biết sai rồi, tôi sẽ diễn tốt, cố gắng không để lộ
tẩy."
-
Lúc này trên đường từ nhà vệ sinh trở về, Cố Ngộ hỏi: "Hình như anh thấy lúc
nãy em cứ nhìn giám đốc Cố chẳng chớp mắt thì phải."
"Em đâu có!" Thang Ninh lập tức phủ nhận.
"Còn không à?" Cố Ngộ nhướng mày: "Sao thế? Thấy người ta đẹp trai à?"
"Nói thật thì, đúng là khá đẹp trai." Thang Ninh nói rõ ràng từng chữ.
Cố Ngộ đột nhiên bước nhanh hai bước, đi đến trước mặt cô chặn đường, hỏi
dồn: "Anh ta đẹp trai hay anh đẹp trai hơn?"
Thang Ninh suýt bật cười: "Anh trẻ con quá, còn hỏi cái này nữa."
"Được lắm, tránh né câu hỏi, vậy là thấy người ta đẹp trai hơn anh thật." Cố
Ngộ khó chịu nói.
"Không có chuyện đó! Trong lòng em anh là người đẹp trai nhất vũ trụ, số một
thế giới!"
Mặc dù chỉ là lời dỗ dành trẻ con, nhưng Cố Ngộ vẫn rất vui.
Khi hai người quay lại phòng riêng thì thấy Kiều Lệ đột nhiên ngồi thẳng lưng.
Kiều Lệ nhìn ba người khác trên bàn, thấy ai cũng giống người hướng nội, có vẻ
chỉ có người hướng ngoại chính hiệu là cô ấy mới có thể phá vỡ bầu không khí
im lặng này: "Ừm, hai người quen nhau thế nào vậy?"
Hỏi về chuyện ngọt ngào của cặp đôi vợ chồng luôn đúng.
"À, tôi là bạn thân của em gái Cố Ngộ." Thang Ninh nói: "Nhưng trước đó cũng
có chút giao thoa trong công việc."
"Wow, thiết lập lãng mạn thế! Rất giống với một bộ phim thần tượng tôi mới
xem gần đây!" Kiều Lệ nói.
Quả nhiên, không có bầu không khí nào mà "Wow" của Kiều Lệ không thể làm
nóng được.
Khi nói chuyện với người khác Kiều Lệ dễ bị thân thiện quá mức, có thể nhiệt
tình với bất kỳ ai, thêm vào đó cả người cô ấy toát ra vẻ rất năng động, thoải
mái không câu nệ, nên dù là người lạ cũng nhanh chóng cảm thấy gần gũi với
cô ấy.
Các cô gái luôn dễ trò chuyện sôi nổi với nhau.
Sau khi nói về Cố Ngộ và Thang Ninh, để có qua có lại, Thang Ninh cũng hỏi
Kiều Lệ: "Vậy hai người thì sao? Có phải quen nhau khi ở công ty không?"
Kiều Lệ đột nhiên nghẹn lại, nhìn Cố Cảnh Hành như cầu cứu.
Nào ngờ lúc này đối phương cố tình cúi đầu cầm tách trà lên, uống một ngụm
như slow motion.
Có vẻ không có ý định cứu cô ấy khỏi tình cảnh khó xử, trông như đang xem
kịch vui.
Xem cô ấy biên thế nào.
Kiều Lệ nuốt nước bọt, vẻ mặt hơi lúng túng: "Ừm, coi như vậy."
"Vậy... Ai theo đuổi ai?" Thang Ninh sợ xúc phạm, nên còn thêm một câu: "Có
thể hỏi không?"
Kiều Lệ suy nghĩ kỹ trong lòng, cảm thấy với hình tượng quang vinh vĩ đại
(kiêu ngạo lạnh lùng) của sếp mình, làm sao có thể chủ động theo đuổi người
khác được, vì vậy cô ấy buột miệng: "Là tôi…”
"Tất nhiên là tôi theo đuổi cô ấy." Cố Cảnh Hành nắm tay Kiều Lệ, như thể
đang ngăn cái miệng sắp nói bậy của cô ấy: "Tôi chủ động trước."
Kiều Lệ nghĩ chắc Cố Cảnh Hành sợ cô ấy nói bậy, nên đang cảnh cáo cô ấy.
Tuy nhiên, cô ấy lại nổi hứng nghịch ngợm, ghé sát vào hỏi Cố Cảnh Hành:
"Theo đuổi thế nào, anh kể cho họ nghe được không?"
Cố Cảnh Hành bình tĩnh liếc nhìn cô ấy, Kiều Lệ sợ hãi co rúm người lại.
Cố Cảnh Hành động đậy xương hàm, từ tốn nói: "Thực ra trước khi cô ấy đến
công ty tôi đã gặp cô ấy, tuy không thể nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng
cũng để lại ấn tượng sâu sắc. Sau đó làm việc cùng nhau, phát hiện cô ấy là một
cô gái rất lạc quan, làm việc rất chăm chỉ, hơn nữa cô ấy cũng rất dũng cảm,
dám trực tiếp bày tỏ suy nghĩ với tôi, là một người rất mạnh mẽ, cũng là người
rất tốt bụng. Tôi cũng dần bị cô ấy thu hút, yêu cô ấy."
Kiều Lệ nghe mà suýt tin là thật.
Sao Cố Cảnh Hành có thể nói chân thành và chân tình đến vậy, không nghe ra
chút giả dối nào.
Diễn giỏi thế, sao không đi làm diễn viên đi.
Giải Oscar nam chính chắc chắn là của anh ta luôn.
Cố Ngộ bên cạnh có vẻ đồng cảm: "Đúng vậy, gặp được người mình thích thì
thật sự rất muốn công khai với mọi người, khó trách giám đốc Cố không giấu
giếm gì mà trực tiếp thừa nhận luôn."
Thang Ninh cảm thấy Cố Ngộ dường như đang nói mỉa.
Kiều Lệ thì như ngồi trên đống lửa.
Cô ấy cảm thấy mỗi lần nhắc đến chuyện này, thì giống như đang xét xử lỗi lầm
nhắn tin nhầm của cô ấy lần nữa vậy.
May mà lúc này món ăn được dọn lên.
Lúc ăn có thể có lý do chính đáng để im lặng ít nói.
Cố Ngộ gắp tôm đặt trước mặt Cố Cảnh Hành nói: "Tôm ở nhà hàng này khá
ngon, giám đốc Cố thử một con nhé?"
"Tôi không ăn tôm, cảm ơn." Cố Cảnh Hành khoát tay nói.
"Anh bị dị ứng à?"
"Không." Cố Cảnh Hành tay nắm thành quyền chống cằm: "Thấy bóc tôm phiền
phức."
"Trước đây tôi cũng không thích bóc tôm." Cố Ngộ vừa nói vừa bóc một con
tôm đặt vào bát Thang Ninh: "Nhưng bây giờ thích rồi."
"Cảm ơn chồng yêu~" Thang Ninh nói giọng nũng nịu.
Cố Ngộ nhìn cô, nụ cười như sắp tràn ra khỏi khóe miệng: "Bởi vì khi vợ ăn
tôm tôi bóc, tôi liền có cảm giác hạnh phúc khó tả."
"Wow, ngọt ngào quá~~" Kiều Lệ bên cạnh lộ vẻ mặt vừa ngưỡng mộ vừa ghen
tị.
Cố Cảnh Hành dùng khăn ướt lau tay, sau đó cầm một con tôm lên, bắt đầu bóc
rất vụng về.
Có lẽ vì bẩm sinh cao quý, nên ngay cả động tác bóc tôm cũng trông rất thanh
nhã.
Kiều Lệ đang cúi đầu ăn cơm, đột nhiên trong bát có thêm một con tôm đã bóc
vỏ.
Là Cố Cảnh Hành đưa cho cô ấy.
Kiều Lệ sững người, hơi bất ngờ nói: "Ừm, cảm, cảm ơn..."
Thang Ninh cười: "Sao hai người còn khách sáo quá vậy?"
Kiều Lệ phản ứng lại mình quá "lịch sự" với Cố Cảnh Hành, hoàn toàn không
giống bạn trai bạn gái.
Vì vậy cô ấy hắng giọng, dùng hết sức bình sinh, lần đầu tiên trong đời nói
giọng nũng nịu: "Cảm... Cảm ơn anh yêu."
Ánh mắt Cố Cảnh Hành lóe lên, chớp mắt nhanh mấy cái, rồi nhìn sang chỗ
khác, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ khó có thể phớt lờ, nói với cô ấy bằng
giọng ấm áp: "Đây là lần đầu tiên anh bóc tôm."
Sau khi ăn xong về nhà, Thang Ninh nói với Cố Ngộ: "Hai người họ chắc mới
yêu không lâu nhỉ, cảm giác còn có sự e thẹn mập mờ rất thanh xuân, nhìn mà
thấy rung động."
Cảm giác đó chỉ khi mới xác định quan hệ hoặc chưa xác định quan hệ mới có,
yêu lâu rồi rất hiếm khi còn cảm giác này nữa.
Bây giờ nhìn Cố Ngộ, Thang Ninh cảm thấy nhiều hơn là sự an tâm và cảm giác
thuộc về.
Không biết Cố Ngộ có cảm giác tương tự với cô không.
Đôi khi cô cũng lo lắng, liệu có một ngày mình sẽ mất đi sức hút với đối
phương không.
Sau khi trở thành gia đình, liệu có phải tình thân sẽ nhiều hơn, mà không còn là
tình yêu nữa.
Cố Ngộ nhẹ nhàng nâng cằm cô, để cô nhìn mình.
Rồi hôn xuống.
Nụ hôn này, giống như nụ hôn đầu vậy.
Ngại ngùng và e thẹn.
Ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
"Nhưng anh luôn có cảm giác rung động với em." Cố Ngộ hôn xong, mũi cọ
mũi cô, như đang an ủi, lại như đang dỗ dành, giọng điệu đầy cưng chiều: "Có
mãi mãi."