Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 207

Năm nay vào sinh nhật Thang Ninh, cô xin công ty nghỉ vài ngày.

Lúc nào cũng nói muốn đi nước ngoài chơi nhưng bị công việc trì hoãn, mỗi lần

Cố Ngộ hỏi, Thang Ninh đều nói "để lần sau đi".

Thôi thì một mực làm tới, Cố Ngộ không nói với Thang Ninh mà đặt luôn vé

máy bay khứ hồi đi Nhật.

Cố Ngộ nói nếu không đi được thật thì cũng chỉ lãng phí tiền vé máy bay.

Nhưng chắc chắn Thang Ninh sẽ tiếc tiền vé máy bay, lại còn là vé hạng nhất!!

Cô nhanh chóng xin Châu Vũ nghỉ 5 ngày rồi bàn giao hết công việc lại.

Trước khi đi nước ngoài, Cố Lê hỏi Thang Ninh về kế hoạch sinh nhật, Thang

Ninh mới nói chuyện đi Nhật chơi.

Cố Lê lập tức đề nghị đi cùng.

Thang Ninh đương nhiên vui vẻ đồng ý, Cố Ngộ cảm thấy thêm một bóng đèn

sẽ phá hỏng bầu không khí.

Nhưng sau đó nghĩ lại nhiều lắm cũng chỉ ở cùng nhau ban ngày, tối chia ra là

được.

Để tránh Cố Lê lúc đó đòi ngủ chung phòng với Thang Ninh, Cố Ngộ hiếm khi

chủ động hỏi Cố Lê xem Trần Thạc có đi không.

Đương nhiên Cố Lê muốn đi cùng Trần Thạc, nhưng sợ lúc đó Cố Ngộ không

đồng ý hai người ở chung phòng nên cũng đang phân vân không biết nói với Cố

Ngộ thế nào.

Nào ngờ sau đó Cố Ngộ lại chủ động hỏi.

Cố Lê nói với anh: "Vậy nếu anh ấy đi, em ở với Thang Ninh, anh ở với anh ấy

nhé?"

Vẻ chê bai trên mặt Cố Ngộ không hề giấu giếm: "Làm sao anh có thể ngủ riêng

với vợ anh được, em với cậu ta mỗi người một phòng không phải được rồi sao."

Cố Lê vốn còn định biện minh gì đó, rồi nghĩ lại, dù sao ban đêm anh cũng

không thể kiểm tra phòng.

Tuy không muốn ở một mình nhưng cô ấy cũng thực sự không muốn chia rẽ Cố

Ngộ và Thang Ninh.

Miễn cưỡng ở chung với Trần Thạc có lẽ là kết quả tốt nhất.

Dù sao cũng không phải hai người chưa từng ở chung phòng.

Lúc trước không xảy ra chuyện gì, giờ theo lý mà nói cũng sẽ không xảy ra gì

đâu...

Nhưng vì có sự giám sát của Cố Ngộ, hai người vẫn đặt riêng mỗi người một

phòng.

Đây là lần đầu tiên Thang Ninh đi du lịch nước ngoài, cũng là lần đầu tiên đi

máy bay vé khoang hạng nhất.

Ngoài hào hứng mong đợi, cô còn hơi lo lắng.

Vì chưa từng có kinh nghiệm ngồi khoang hạng nhất, sợ mình tỏ ra quê mùa,

nên cô đã tra cứu trước rất nhiều tài liệu trên mạng.

Cố Ngộ đặt chỗ ngồi cạnh nhau cho hai người, tấm chắn ở giữa có thể hạ

xuống.

Như vậy không gian ở giữa sẽ rộng hơn nhiều.

Sau khi ngồi xuống, Cố Ngộ xịt thuốc khử trùng trước, rồi lấy đôi dép vải

cotton đã chuẩn bị sẵn ra cho Thang Ninh.

"Tuy thời gian trên máy bay không dài lắm, nhưng tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi

một chút, lát nữa đến khách sạn cất hành lý xong là phải đi ngay."

Thang Ninh tò mò nghiên cứu màn hình cảm ứng xem phim trên máy bay.

Chọn xong một bộ phim, Thang Ninh nằm xuống xem.

Trước đây cô đi máy bay toàn ngồi hạng phổ thông nội địa, lần đầu cô ngồi

hạng nhất, không ngờ rộng rãi thế này.

Quả nhiên khi có tiền thì cuộc đời sẽ đơn giản như trở bàn tay.

Sau khi hạ cánh, bốn người đi Skyliner vào trung tâm thành phố. Trong chuyến

đi chơi này, Thang Ninh và Cố Lê phụ trách tìm những nơi muốn đến, còn Cố

Ngộ và Trần Thạc phụ trách lên kế hoạch.

Thực ra trước đây Trần Thạc đã từng đi Nhật mấy lần rồi, anh ta thuộc dạng

rảnh rỗi có tiền, bình thường không có việc gì làm thì thích đi chơi khắp nơi.

Nhật Bản tương đối gần nên nơi này luôn là lựa chọn hàng đầu khi anh ta đi du

lịch.

Chính vì vậy mà anh ta khá quen thuộc với giao thông và vị trí địa lý ở đây.

Họ đặt khách sạn gần khu Ginza, như vậy nếu đi mua sắm thì sẽ thuận tiện hơn.

Ngày đầu tiên họ đến nơi là vào buổi chiều, ngày đầu không có nhiều lịch trình,

chủ yếu là đi dạo quanh khách sạn.

Đi ngang một cửa hàng toàn máy bán hàng tự động, Cố Lê và Thang Ninh đều

bị thu hút bởi các quả trứng bí ẩn cực kỳ đáng yêu bên trong.

Chỉ riêng ở chỗ này đã tiêu tốn hơn một tiếng đồng hồ.

Cố Ngộ và Trần Thạc đứng một bên chịu trách nhiệm xách đồ và nhìn hai người

kia, mắt đầy vẻ nuông chiều.

Trần Thạc nói: "Có nên nhắc họ sắp đến giờ đặt cơm tối rồi không?"

Cố Ngộ nhún vai: "Đừng phá hỏng hứng thú của họ, cùng lắm thì đổi một nhà

hàng khác ăn đại."

"Đúng vậy, đi chơi với bạn gái thì đừng hòng theo đúng kế hoạch ban đầu."

Trần Thạc thở dài: "Chỉ cần cho họ thời gian tự do mua sắm là mất kiểm soát

luôn."

Trần Thạc và Cố Ngộ đều thuộc dạng người rất có kế hoạch và quy củ, tất cả

mọi việc của mình đều phải nằm trong tầm kiểm soát.

Nhưng gặp Cố Lê và Thang Ninh, dường như tất cả kế hoạch và quy củ đã

không còn quan trọng nữa.

Nhìn họ vui vẻ, đó mới là việc quan trọng nhất.

Tất nhiên Cố Lê không thể bỏ qua việc mua sắm, Nhật Bản có một số phiên bản

giới hạn không có ở trong nước, cơ bản đều khiến cô ấy không thể rời chân.

Từ khi Cố Ngộ kết hôn, Cố Lê không còn để Cố Ngộ trả tiền nữa.

Cô ấy vẫn có chừng mực, tuy là anh trai ruột, nhưng sau khi kết hôn thì tức là

anh đã có gia đình riêng rồi.

Nếu là quà tặng hoặc tiền tiêu vặt Cố Ngộ cho thì cô ấy có thể nhận, nhưng nếu

là đi mua sắm, cô ấy tuyệt đối không để Cố Ngộ quẹt thẻ.

Chỉ là có vài cái túi mà cô ấy thực sự rất thích, bỏ qua cơ hội này thì không còn

nữa.

Nhưng với tiền lương của cô ấy thì hoàn toàn không đủ để mua những cái túi

đắt đỏ đó.

Cô ấy thích ba cái túi, đang nghĩ xem nên bỏ cái nào ra thì Trần Thạc hào sảng

nói: "Đừng phân vân nữa, thích thì mua hết đi."

"Anh nói dễ thế, tưởng mua rau à! Tiền tiết kiệm của em chỉ đủ mua một cái!"

Trần Thạc không quan tâm: "Anh mua cho em."

"Ai cần anh mua cho." Cố Lê bực bội trợn mắt: "Anh với em chỉ đang ở quan hệ

yêu đương thôi, nếu sau này chia tay thì chẳng phải em sẽ phải trả lại anh sao,

em cầm cũng không an tâm."

Giây tiếp theo, Trần Thạc suýt chửi tục.

Nếu không phải thấy Cố Ngộ ở đây, anh ta nhất định sẽ nắm cằm Cố Lê nói

"Em dám nói lại lần nữa thì anh sẽ giết em đấy".

Thấy Cố Lê có vẻ kiên quyết không chịu để Trần Thạc mua cho, anh ta cũng

không ép nữa.

Cuối cùng trong tình huống ngàn lần không nỡ, Cố Lê chỉ chọn một trong ba

cái.

Sau khi mua sắm xong xuôi, ngày hôm sau họ đến chùa Asakusa.

Đây được coi là điểm du lịch khá nổi tiếng, đối với con gái mà nói thì việc mặc

kimono đến đây chụp ảnh cũng là một địa điểm check-in đáng giá.

Trong chùa Asakusa có một nơi bốc thăm, bốc được "Cát" thì có thể mang về,

bốc trúng "Hung" thì để lại, nghe nói vận xui cũng sẽ ở lại đây.

Thang Ninh và Cố Lê tìm một chỗ thuê kimono gần chùa Asakusa, mặc vào rồi

chụp một vài bức ảnh, đánh dấu mốc rằng mình đã đặt chân đến nơi này.

Ngày thứ ba họ đi tour một ngày ở núi Phú Sĩ.

Thực ra mấy ngày đầu, tour du lịch này không phải trọng tâm của cả hành trình.

Trọng tâm là chuyến đi Disneyland vào sinh nhật Thang Ninh ở ngày cuối cùng.

Sau khi đi núi Phú Sĩ xong, họ đến khách sạn Disneyland.

Họ chưa trả phòng ở khách sạn Ginzu mà vẫn thuê thêm một ngày nữa, như vậy

thì họ sẽ không phải mang vác hành lý cồng kềnh và được trải nghiệm khách

sạn Disneyland trước một ngày.

Cố Ngộ đã đặt trước khách sạn Buzz Lightyear từ hai tháng trước.

Sau khi đi tàu Shinkansen đến ga Disneyland, họ đổi sang một chuyến tàu nhỏ

chuyên dụng của Disneyland.

Cả toa tàu đều mang phong cách Disney, ngay cả cửa sổ cũng là đầu Mickey.

Vừa ngồi lên chuyến tàu nhỏ này đã có cảm giác như đến thế giới cổ tích rồi.

Khi làm thủ tục nhận phòng tại khách sạn, nhân viên phục vụ thấy mai là sinh

nhật của Thang Ninh thì bèn đưa cho cô một miếng dán sinh nhật, nói là quà từ

các bạn đồ chơi.

Disneyland thực sự rất giỏi trong việc bảo vệ tâm hồn trẻ thơ của mọi người.

Tối hôm đó mọi người không chơi quá muộn, đều dưỡng sức chờ ngày hôm

sau.

Sáng sớm hôm sau, bốn người tập hợp.

Disneyland có một ma lực khiến bạn vừa vào đã cảm thấy hoàn toàn tách biệt

với thế giới thực.

Cảm giác như bước vào một thế giới cổ tích, trở về thời thơ ấu.

Thang Ninh cảm thấy hồi nhỏ mình không có tuổi thơ, trước đây nhà cô không

có ti vi, cô thậm chí còn chưa từng xem phim hoạt hình.

Những thứ liên quan đến Disneyland đều là do cô tự tìm hiểu trên mạng sau khi

đã trưởng thành.

Nhưng khi nhìn thấy Donald Duck, Mickey Mouse... Cô vẫn có thể cảm nhận

được sự hồn nhiên đó.

Vừa vào đã thấy một tòa lâu đài khổng lồ, có lẽ đây là tiêu chuẩn của tất cả các

công viên Disneyland.

Hôm nay Thang Ninh và Cố Lê đều mặc trang phục phong cách công chúa. Dọc

đường đi, chỉ cần hai người thấy người mặc thú nhồi bông là không nhịn được

kéo đi chụp ảnh chung.

Thang Ninh cảm thấy có lẽ mình chưa bao giờ giống một đứa trẻ như bây giờ.

Cố Ngộ và Trần Thạc bên cạnh xách túi, suốt quá trình không có biểu cảm gì.

Những nơi như Disneyland đối với các chàng trai trưởng thành như họ mà nói

thì quả thật không có tí sức hút nào.

Nhưng có thể nhìn thấy bạn gái và vợ cười vui vẻ như vậy, trên gương mặt của

họ cũng không giấu nổi hai chữ "Hạnh phúc", đây cũng coi như là "Đáng giá".

Buổi trưa họ ăn trong một nhà hàng chủ đề Alice ở xứ sở thần tiên.

Cả buổi sáng chỉ lo chụp ảnh nên họ cũng chưa chơi được nhiều trò.

Đối với Cố Lê và Thang Ninh, đến xem pháo hoa buổi tối và mua vài con thú

nhồi bông mới là việc chính khi đến Disneyland.

Sau khi xem xe hoa xong, Cố Lê muốn đi chơi Splash Mountain kích thích hơn,

Thang Ninh không dám, muốn chơi ngựa gỗ xoay, thế là hai cặp đôi chia ra

hành động.

Đến nơi Cố Lê đã hơi hối hận, nghe nói phải xếp hàng hơn một tiếng.

Vừa định rời đi thì Trần Thạc kéo cô ấy lại: "Đã đến rồi thì chơi đi, đừng để bản

thân hối hận.”

Xếp hàng hơi chán, lại lo điện thoại hết pin sẽ không chụp được ảnh vào buổi

tối nên cô ấy không dám chơi điện thoại.

Cố Lê chỉ có thể nắm tay Trần Thạc, trò chuyện: "Này, đây có phải lần đầu anh

đến Disneyland không?"

"Đương nhiên rồi, không thì đi với ai được chứ."

"Anh đến Tokyo nhiều lần thế, ai biết được." Cố Lê nói chua chát: "Biết đâu

anh lại có mấy bạn gái cực kỳ kawaii* ở Tokyo rồi."

*Dễ thương trong tiếng nhật.

Trần Thạc bị cô ấy làm tức cười: "Tình huống gì vậy, sao lại vu khống cho

anh?"

"Ai biết được, anh..." Cố Lê vừa nói vừa nhìn anh ta từ trên xuống dưới: "Trông

không khiến người ta yên tâm chút nào."
Bình Luận (0)
Comment