Nghe đến đây, Trần Thạc bật cười, cả người nghiêng về phía trước, cằm gác lên
vai cô ấy: "Đây là… Đang khen anh hay là đang ghen vậy?"
Cố Lê bực bội trợn mắt: "Đang chê đấy cha nội."
"Chê cái gì?"
"Chê anh nhiều tình sử chứ sao, đâu như em, anh là mối tình đầu đấy! Càng
nghĩ càng thấy mình thiệt thòi! Càng nghĩ càng thiệt!"
Trần Thạc thở dài, đột nhiên nghiêm túc nói: "Anh đã giải thích với em rồi,
những người đó đều là lúc còn đang đi học... Không thể tính là bạn gái được,
chỉ là người theo đuổi, là do người ta đồn bậy thôi."
"Anh đàng hoàng thì sao người ta lại đồn bậy được..." Cố Lê bĩu môi: "Ai biết
những gì anh nói với em bây giờ có phải là thật không, dù sao em ngây thơ dễ
bị lừa, bị anh lừa cũng không biết."
Trần Thạc đột nhiên xoay vai cô ấy lại, bắt cô ấy nhìn mình.
Thực ra Cố Lê rất không thích kiểu đối mặt này, vì mỗi lần nhìn mặt Trần Thạc,
cô ấy đều cảm thấy mình không thể mạnh mẽ nổi.
Có lẽ gương mặt này quá đúng gu cô ấy, khiến tam quan của cô ấy bị dẫn dắt
theo đường nét trên gương mặt của anh ta.
Thậm chí lúc đầu, cô ấy cảm thấy mình làm lốp xe dự phòng một cách hèn mọn
cũng được.
Nên mỗi lần Trần Thạc bắt cô ấy đối mặt với mình, Cố Lê đều cố gắng tránh né.
Nhưng giờ thực sự không có chỗ rút lui.
Biểu cảm của Trần Thạc nghiêm túc đến mức hơi nghiêm nghị: "Cố Lê, anh nói
với em lần nữa, anh, Trần Thạc, trước đây, bây giờ, sau này và mãi mãi về sau
sẽ chỉ có một người phụ nữ duy nhất là em, nếu em không cưới anh thì anh sẽ
độc thân suốt đời, anh nói được làm được."
Mặt Cố Lê đỏ bừng lên, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Anh còn chưa cầu hôn, ai
thèm kết hôn với anh chứ."
-
"Cái gì, anh ta định cầu hôn trong tối nay á?" Thang Ninh vừa xuống ngựa gỗ
xoay đã ngạc nhiên nói.
Cố Ngộ gật đầu: "Ừm, cậu ta vừa nói với anh."
"Anh ta chuẩn bị bao lâu rồi?"
"Có vẻ là chuẩn bị đột xuất." Cố Ngộ nói: "Nhẫn cũng vừa mới mua khi các em
đi dạo cửa hàng."
"Vậy anh ta định cầu hôn lúc nào?" Thang Ninh đột nhiên cảm thấy tối nay chắc
là một đêm trọng đại.
Có cảm giác "Tonight is the night".
"Hình như vào lúc bắn hoa tối nay, chúng ta đã đặt chỗ VIP, xung quanh không
có quá nhiều người."
"Wow, lúc bắn pháo hoa, lãng mạn quá đi!" Thang Ninh đã bắt đầu tưởng tượng
ra cảnh tượng đó.
Được cầu hôn dưới pháo hoa Disneyland, chỉ nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời.
Chuyện này còn chưa đến, Thang Ninh đã muốn khóc rồi.
Nhưng nghĩ lại Cố Ngộ là anh trai của Cố Lê, có lẽ không thể đồng cảm với cô.
Thang Ninh thăm dò hỏi: "Vậy anh nghĩ... Cố Lê có đồng ý không?"
"Chắc là có." Không biết tại sao nhưng Cố Ngộ cảm thấy Cố Lê sẽ đồng ý.
"Vậy... Anh có vui không?"
Tiếp xúc với Trần Thạc lâu như vậy, hai người cũng coi như "tâm đầu ý hợp"
trong nhiều việc, cũng không còn thích cãi nhau như lúc đầu nữa.
Thật ra ngay từ đầu, Cố Ngộ cũng không thực sự ghét Trần Thạc, chỉ vì anh ta
là bạn trai của em gái mình nên tự nhiên có chút đề phòng trong lòng thôi.
Sau khi hiểu rõ mới phát hiện, người đàn ông này tuy miệng hơi khó ưa một
chút nhưng vẫn là người đáng tin cậy.
Quan trọng nhất là, Cố Lê thực sự thích anh ta.
Là anh trai, Cố Ngộ hiểu rõ tính cách cái gì cũng viết lên mặt của Cố Lê nhất, vì
vậy nhìn mặt cô ấy là biết cô ấy thích rồi.
Chuyện tình cảm là điều vô lý nhất, điều kiện, nhân phẩm, tính cách, gia thế,
học vấn...
Gì cũng không địch lại được sự yêu thích.
Những ràng buộc khuôn mẫu đó, cuối cùng đều không bằng nhìn thấy một
người làm mình yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Có người chỉ cần nhìn một cái là sẽ sa ngã.
Hoàn toàn vô lý.
Sau khi chơi ngựa gỗ xoay, Cố Lê nói mình vẫn chưa xếp hàng xong, bảo hai
người đi dạo thêm.
Thang Ninh nắm tay Cố Ngộ, hiếm khi cảm thấy thoải mái.
Cố Ngộ hỏi: "Em thích những nơi như Disneyland không?"
"Thực ra trước đây em cũng từng mơ ước, lúc đó đồng nghiệp trong công ty
đang bàn về chuyến đi chơi Disneyland, nói vui lắm vui lắm, lúc đó em rất khát
khao nhưng thấy vé vào cửa quá đắt, mãi cũng không nỡ."
"Sau này không có gì là không nỡ nữa đâu." Cố Ngộ vuốt đầu cô đầy yêu
thương: "Em thích gì anh đều sẽ cho em."
Đúng lúc này có một gia đình ba người đi qua trước mặt, Thang Ninh cảm thán:
"Cảm thấy những nơi như thế này sau này nếu có con, đưa con đến chắc sẽ rất
hạnh phúc."
"Vậy... Về tạo một đứa nhé?" Cố Ngộ đùa.
Thang Ninh cũng đã cân nhắc vấn đề này, mặc dù cô kết hôn khi còn trẻ nhưng
cô nghe người ta nói sinh con càng sớm càng tốt cho cơ thể phụ nữ.
Cô rất thích trẻ con, cũng rất muốn có con.
Chỉ là cảm thấy bây giờ chăm con áp lực quá lớn, cô vẫn chưa nghĩ ra cách cân
bằng.
Nhưng bây giờ có vẻ cô không còn chống đối việc sinh con như lúc đầu nữa.
Nếu bây giờ tự nhiên có thì dường như cô cũng có thể chấp nhận.
Hai người tìm một chỗ nghỉ ngơi uống chút nước, đợi Cố Lê xong rồi tập hợp.
Buổi tối, bọn họ hẹn một vị trí khá tốt để xem pháo hoa, xung quanh không có
nhiều người, góc độ cũng đẹp.
Đúng giờ, màn trình diễn pháo hoa bắt đầu.
Pháo hoa của Disneyland là một bữa tiệc thị giác và thính giác, sẽ đưa du khách
vào một thế giới như mơ.
Màn đêm dần buông xuống, bầu trời được thắp sáng bởi pháo hoa rực rỡ sắc
màu, cả công viên thoáng chốc trở thành một thế giới ma thuật.
Cùng với nhạc nền chủ đề các câu chuyện Disney, nhân vật hoạt hình và cảnh
tượng sống động hiện lên trên tường lâu đài.
Màu sắc pháo hoa từ vàng ấm đến xanh lạnh, còn có hồng nhẹ nhàng và đỏ
nồng nhiệt, trong nhịp điệu và sự chuyển động, thỏa mãn mọi giác quan.
Từ khi pháo hoa bắt đầu, Thang Ninh và Cố Ngộ đã cảm nhận được vẻ lo lắng
của Trần Thạc, chỉ là Cố Lê bên cạnh đang mê mải xem quá mà không phát
hiện.
Khoảnh khắc pháo hoa kết thúc, như vừa trải qua một giấc mơ hoành tráng.
Cố Lê vừa định cảm thán pháo hoa đẹp quá, quay đầu lại, đột nhiên phát hiện
Trần Thạc đã quỳ một gối.
Anh ta giơ một chiếc nhẫn trông như đồ chơi, nói với Cố Lê: "Cố Lê, lấy anh
nhé."
Giọng anh ta vang vọng, dù xung quanh phần lớn là người Nhật không hiểu,
cũng đều hò reo vui mừng.
Thực ra Cố Lê từng tưởng tượng cảnh cầu hôn lãng mạn nhất, giống như trong
tiểu thuyết tổng tài, thuê riêng cả Disneyland, rồi quỳ gối khi pháo hoa nở rộ.
Dù cảnh tượng lúc này hơi khác với những gì cô ấy tưởng tượng trong đầu,
nhưng cô ấy vẫn cảm thấy việc cầu hôn thực sự cần có người quen hoặc không
quen xung quanh để tạo không khí.
Không ít người vừa xem xong pháo hoa còn thấy chưa đã, giờ lại thấy có cảnh
tượng còn đặc sắc hơn cả pháo hoa.
Có lẽ vì vẫn đang chìm đắm trong bầu không khí vừa xúc động vừa cảm thán
đó, Cố Lê cảm thấy cảm xúc của mình khó kiểm soát.
Nhưng cô ấy chỉ biết, câu trả lời từ sâu thẳm trong lòng, là cô ấy đồng ý.
Chuyện kết hôn chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của Cố Lê.
Nhưng cô ấy là người không thích bị kế hoạch gò bó.
Từ khoảnh khắc Trần Thạc xuất hiện trong cuộc đời, cô ấy đã biết cuộc đời
mình từ đó sẽ khác.
Vì người trước mắt này đã thật sự khiến cô ấy năm lần bảy lượt đưa ra những
quyết định mà đến chính bản thân cô ấy cũng không ngờ tới.
Tuy nhiên, cô ấy rất yêu cuộc sống bất ngờ như vậy.
Giống như cô ấy chưa bao giờ nghĩ, mình lại đồng ý lời cầu hôn của một người
đàn ông với chiếc nhẫn nhựa.
Cố Lê đeo chiếc nhẫn chủ đề Frozen vào tay mình, dù trẻ con cực kỳ nhưng cô
ấy càng nhìn lại càng thấy thích.
Trên đường về khách sạn, cô ấy còn cố ý giả vờ bất mãn: "Anh qua loa thế,
dùng cái nhẫn nhựa này để đối phó với em à?"
"Lát về Ginza em tùy ý chọn, cứ cái đắt nhất mà chọn." Trần Thạc hào phóng
nói.
Cố Lê lại gây khó: "Em nhớ lúc đầu em nói phải thuê riêng Disneyland để cầu
hôn, sao anh chỉ nghe lời một nửa thôi vậy."
"Anh đã hỏi rồi, thuê riêng cả công viên cần khoảng 60 triệu, có số tiền đó, thà
đưa hết cho em, muốn mua bao nhiêu túi thì mua."
Cố Lê không ngờ anh ta thật sự hỏi giá thuê riêng.
Đột nhiên cảm thấy hơi xúc động.
Về đến khách sạn, Cố Ngộ và Thang Ninh về phòng trước.
Trần Thạc đưa Cố Lê đến cửa phòng rồi nói: "Lát nữa anh tặng quà cho em, đợi
anh một chút."
"Quà ư? Hôm nay là sinh nhật Thang Ninh, sao lại tặng quà cho em?"
Trần Thạc nói: "Hôm nay chúng ta đính hôn, không phải cần có quà đính hôn
sao?"
Nói rồi anh ta về phòng, khi quay lại, mang theo toàn những món Cố Lê thích
nhưng không nỡ mua khi đi mua sắm mấy ngày qua.
Cố Lê kinh ngạc: "Anh mua lúc nào vậy?"
"Anh nhớ hết từng thứ một, sau khi về tranh thủ lúc chưa đóng cửa thì đi mua."
Trần Thạc nói: "Sau này ở bên anh, không cần chọn gì cả, thích cái gì cứ lấy
hết, ông xã quẹt thẻ cho em."
Dù trong lòng Cố Lê vui như hoa nở, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản, cố ý
hắng giọng nói: "Ai cho anh mặt mũi đó, sao đã tự gọi mình là ông xã rồi."
Trần Thạc vừa nói vừa đóng cửa lại, trán áp vào trán cô ấy nói: "Ai bảo sau này
không phải... Mấy ngày trước ngủ riêng phòng, thấy anh biểu hiện tốt thế, hôm
nay... Có thể ôm em ngủ không?"
-
Thang Ninh về phòng vẫn còn thấy chưa đủ với những gì xảy ra trong cả ngày
hôm nay.
Cố Lê được cầu hôn vào ngày sinh nhật của mình, chắc cũng là chuyện cả đời
khó quên với cả hai người.
Cố Ngộ thấy cô chơi cả ngày cũng mệt rồi, bảo cô ngồi xuống giúp cô xoa vai
và chân, ân cần hỏi: "Có mệt không em?"
"Cũng ổn, rất vui, nên không thấy mệt."
"Hôm nay sinh nhật em, anh còn chưa tặng quà sinh nhật cho em."
Thang Ninh vừa định nói đã kết hôn rồi cần gì quà sinh nhật nữa thì chợt thấy
Cố Ngộ lấy một hộp sắt trong túi ra một đưa cho mình.
"Mở ra xem đi."
Hộp sắt trông không phải thứ gì rất tinh xảo, cũng không giống mới.
Nên ấn tượng đầu tiên không giống như đựng thứ gì quý giá.
Thực ra bây giờ Thang Ninh cơ bản không có ham muốn vật chất gì, cũng
không có gì cảm thấy thiếu hoặc muốn có.
Cô mang tâm trạng tò mò mở hộp sắt ra.
Bên trong là một tấm ảnh.
Lúc đầu không để ý, khi Thang Ninh cầm lên nhìn kỹ thì phát hiện trong ảnh là
một bé gái và một ông cụ.
Chỉ trong tích tắc đó, cô đã nhận ra.
Là cô lúc nhỏ và ông ngoại.
Thang Ninh hoàn toàn không dám tin, cảm thấy cổ họng nghẹn lại suýt nói
không ra lời, giọng khàn đặc nói: "Đây là..."
"Từ lần trước em nói với anh không có lấy một tấm ảnh chụp chung với ông
ngoại, anh đã luôn tìm các loại ảnh, anh nhớ em từng nói hồi tiểu học ông ngoại
làm kẹo người, thông qua những từ khóa này, anh tìm kiếm thông tin liên quan
trên mạng, cuối cùng tìm được một bạn học cùng trường tiểu học với em,bốa
bạn ấy từng chụp một tấm ảnh như thế này."
Nước mắt nóng hổi trào ra từ khóe mắt Thang Ninh.
Người trong ảnh là người cô thực sự rất nhớ rất nhớ.
Cô thậm chí từng nghĩ mình không thể nhớ nổi khuôn mặt của ông ngoại nữa.
Nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh này, cô bỗng cảm thấy hình ảnh của ông đã sống
động trở lại.
Từng cảnh tượng tái hiện trước mắt cô.
Hình ảnh ông ngoại cười với cô, hình ảnh ông bảo cô phải học hành chăm chỉ
để sau này có tiền đồ, còn có hình ảnh ông còng lưng làm kẹo hình người...
Như thể ông ngoại chưa bao giờ rời đi.
Thang Ninh cẩn thận cất tấm ảnh đi, như báu vật quý giá.
Đây là món quà sinh nhật quý giá nhất cô nhận được trong đời.