Edit: Spring13Sầm Niệm đợi đã lâu, Tiêu Tân Thâm vẫn chưa trả lời cô. Cô lại gửi qua một tin nhắn uy hiếp tự cho là rất hung dữ: [Nếu anh không trả lời em, em sẽ tức giận.]
Tin nhắn của Tiêu Tân Thâm rốt cuộc thong thả đáp lại: [378xxxx.]
Sau khi Sầm Niệm nhận được tin nhắn, cô sao chép rồi dán tìm bạn thân, gửi qua yêu cầu add. Ngay sau đó, Tiêu Tân Thâm chấp nhận lời yêu cầu bạn thân của Sầm Niệm.
[Em add QQ có việc gì?] Tiêu Tân Thâm vẫn còn trên đường, hiện tại không bận rộn, anh hiếm khi tốt tính chủ động gửi tin nhắn cho Sầm Niệm.
Sầm Niệm: [Tiết kiệm tiền, tin nhắn một xu một tin đó.]
Tiêu Tân Thâm: [……]
Chu Nham thấy Tiêu Tân Thâm cứ cầm di động gõ chữ, còn máy tính xách tay đặt trên đùi thì màn hình đen ngòm không thèm nhìn cái nào.
Anh ta buột miệng hỏi một câu: “Tiêu tổng, QQ dùng được không?” QQ của Tiêu Tân Thâm đã lâu không dùng đến, lúc đăng nhập chứng tỏ tài khoản có rủi ro.
Chu Nham, một thạc sĩ tài chính của một trường đại học nổi tiếng ở Mỹ, trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Tiêu thị, hôm nay anh ta học được kỹ năng mới “Làm thế nào xử lý vấn đề đăng nhập QQ”.
Tiêu Tân Thâm thản nhiên trả lời: “Ừm.”
Chu Nham thấy Tiêu Tân Thâm nhìn di động chăm chú, anh ta rất hiểu chuyện ngậm miệng chỉnh lý tài liệu.
Sầm Niệm: [Hồi Tết em không ở nhà sao? Hôm nay quản lý khu nhà đưa quà sinh nhật tới, nói em vắng nhà khoảng thời gian trước.]
Ánh mắt Tiêu Tân Thâm tối sầm lại: [Ừ, em mừng năm mới ở nhà ba em, anh ở nước ngoài còn chưa trở về.]
Sầm Niệm ngược lại không nghĩ nhiều, mùng một Tết là sinh nhật cô, chồng vắng nhà nên mừng sinh nhật với ông Sầm là tự nhiên.
Sầm Niệm cũng phát hiện hôm nay tâm trạng Tiêu Tân Thâm không tệ, có hỏi thì đáp, thế là cô hỏi tiếp: [Hồi trước chúng ta không add QQ hả, vậy liên lạc thế nào? Tin nhắn? Gọi điện thoại?]
Tiêu Tân Thâm: [WeChat, hiện tại mọi người thường dùng WeChat.]
Sầm Niệm nhớ tới nội dung mà Trì Nghênh Nghênh trả lời cô hôm đó, cũng nói là gửi tin nhắn qua WeChat cho cô rồi. Nhưng cô nhớ hồi cấp ba mọi người hay dùng QQ nhiều hơn, thời đại thay đổi cũng nhanh quá đi.
Sầm Niệm mau chóng tải về WeChat, số WeChat của cô đã đăng ký từ lâu rồi nhưng không thường dùng. May mà WeChat ràng buộc với QQ, có thể đăng nhập trực tiếp, Sầm Niệm thuận lợi vào WeChat của mình. Vừa đăng nhập liền nhảy ra vài tin nhắn, của ông Sầm, Trì Nghênh Nghênh và Thư Nam.
Tiêu Tân Thâm tới vùng ngoại thành, anh chủ động gửi tin nhắn lần nữa: [Anh làm việc đây.]
Sầm Niệm: [Được, anh bận việc trước đi. /đáng yêu/] Lúc này mới đúng, mới giống cuộc trò chuyện bình thường giữa hai vợ chồng có tình cảm tốt đẹp.
Sầm Niệm tự làm bữa trưa, trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn, cô làm ra một bữa hết sức thịnh soạn. Cô mở cameras di động, chụp lại một tấm rồi gửi lên QQ, sau khi gửi ảnh xong thì Sầm Niệm lại mở WeChat.
Ngoại trừ việc số tiền dư WeChat có hơn ba mươi ngàn khiến cô giật mình thì còn có vòng bạn bè của cô. Sầm Niệm bấm mở vòng bạn bè của mình, vòng bạn bè của cô thiết lập chỉ thấy được ba ngày. Nhưng ảnh chụp trước đó đều chưa xóa. Chẳng trách không gian của cô chẳng có thứ gì, hóa ra sau đại học cô thích gửi tới vòng bạn bè. Sầm Niệm lướt một mạch tới cùng.
Sáu năm trước, nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học S. Vào năm đó, thi đậu tiếng Anh cấp bốn, đứng nhất cuộc thi cuối kỳ, cùng Trì Nghênh Nghênh đắp người tuyết.
Năm năm trước, cô làm thêm tại một cửa hàng đồ ngọt Nhật Bản, vui vẻ làm việc chung với mọi người, còn có bánh nướng xốp tự tay cô làm.
Tham gia hoạt động cộng đồng, một lần dẫn chương trình tiệc tối trong ngành, cùng bạn cùng phòng ký túc lén nấu lẩu.
Bốn năm trước, ông Sầm mua căn nhà mới ở thành phố Giang, xem ảnh chụp ngôi nhà vừa lớn lại rộng rãi.
Năm thứ ba đại học cô thi đậu cấp sáu, khi chia sẻ thành tích trong vòng bạn bè giáo viên tiếng Anh bấm like một cái.
Còn có thức đêm xem phim, cuối cùng chê bai tình tiết nam chính lại chết thế này.
Bắt đầu năm ấy Sầm Niệm làm thêm ở Starbucks, ngoài giờ học còn dự thính lớp của ngành khác.
Năm thứ tư rồi đến năm thứ năm, Sầm Niệm thực tập tại một công ty kiến trúc liên doanh với nước ngoài ở Bắc Kinh, năm ấy ông Sầm mua nhà ở Bắc Kinh. Mặc dù nằm ở Tứ Hoàn, vị trí bình thường, nhưng Sầm Niệm vẫn rất vui vẻ đăng lên ảnh chụp chung của cô và ba lên vòng bạn bè.
Sầm Niệm lướt vòng bạn bè nửa tiếng đồng hồ, sợ mình quên đi sáu năm kia là cuộc sống muôn màu muôn vẻ thế nào.
Bài cuối cùng của Sầm Niệm đăng trong vòng bạn bè là mùa đông năm thứ tư đại học, là ảnh chụp chung của cô và ông Sầm.
Sau đó hơn hai năm không đăng gì trong vòng bạn bè, cô không biết là bị xóa bỏ hay là không đăng gì cả. Càng khiến cô cảm thấy kỳ lạ chính là Tiêu Tân Thâm hoàn toàn không xuất hiện trong vòng bạn bè của cô.
Hồi đại học cô kín đáo vậy sao? Yêu đương cũng không đăng lên vòng bạn bè. Sầm Niệm vốn muốn hỏi Tiêu Tân Thâm, nhưng nhớ tới anh đang làm việc, hiện tại quấy rầy không thích hợp cho lắm.
Sau khi rửa bát đĩa xong, cô theo sự sắp đặt thời gian biểu do mình tạo ra, nghỉ trưa tới hai giờ. Thức dậy rồi, Sầm Niệm lại tới phòng sách.
Trong những thiết kế của các phòng trong nhà, phòng sách là nơi khiến Sầm Niệm tương đối hài lòng. Phòng sách gần năm mươi mét vuông, ba mặt tường đều là giá sách, mặt còn lại làm hai chiếc bàn. Trực giác của Sầm Niệm nói với chính mình chiếc bàn bên phải là chuẩn bị cho mình, buổi sáng cô cũng ngồi đây học thuộc từ đơn.
Tất cả đều được thiết kế bằng gỗ màu sáng, nhẹ nhàng hơn nhiều so với phong cách lạnh lùng cứng nhắc của các phòng khác. Trong phòng sách cái gì cũng có, Sầm Niệm tìm được hai quyển từ đơn trong ngăn kéo.
Điểm kỳ lạ nhất chính là bên cạnh chiếc bàn có đặt cái két sắt song song. Sầm Niệm thử mật mã, mật mã của hai két sắt giống như thẻ ngân hàng trong túi xách của cô, là sinh nhật cô. Nhưng sau khi bấm đúng mật mã thì còn phải dùng chìa khóa mới có thể mở ra.
Sầm Niệm không có chìa khóa, cũng chẳng có thời gian đi tìm. Bây giờ cô còn phải học thuộc từ đơn đó. Nghĩ vậy, Sầm Niệm hơi khổ sở.
Nếu bản thân không có biện pháp khôi phục trí nhớ, vậy thì chẳng thể nhớ ra những gì đã học hồi đại học. Chuyên ngành thiết kế kiến trúc, kiến thức chuyên môn học ở trường đại học rất quan trọng. Thế nhưng hiện tại đối với kiến thức chuyên môn từ năm thứ nhất, Sầm Niệm đã thoái hóa thành người ngoài nghề, càng đừng nói sử dụng PS, CAD và SketchUp.
Sầm Niệm đột nhiên cảm thấy học nhiều từ đơn như vậy cũng vô dụng, cô trước sau vẫn mất đi kiến thức học được trong sáu năm trời. Quá nhiều khổ sở, Sầm Niệm mở máy tính ra.
–
Tám giờ tối, Tiêu Tân Thâm mới họp xong với các giám đốc điều hành công ty. Trước khi bắt đầu cuộc họp buổi chiều, anh bấm mở máy theo dõi trong nhà xem thử. Phòng khách và phòng sách đều lắp đặt máy quay, là vào lúc trước khi anh và Sầm Niệm dọn ra Hải Việt.
Trước khi họp anh bấm ứng dụng máy theo dõi xem thử, Sầm Niệm đang ở phòng sách học hành. Sau khi kết thúc cuộc họp, thư ký đang cùng Tiêu Tân Thâm kiểm tra lịch làm việc ngày mai.
Sau khi kiểm tra xong, Tiêu Tân Thâm đột nhiên nói với Chu Nham: “Đêm nay tôi quay về Hải Việt, cậu tan tầm trước đi.” Gần đây bởi vì chuyện khách sạn nghỉ dưỡng ở ngoại thành, Tiêu Tân Thâm và Chu Nham đều ở lại Thiên Thịnh Đông Phương, mỗi tối sau khi tan tầm còn phải giải quyết vấn đề công việc trong phòng của Tiêu Tân Thâm.
Đột nhiên tuyên bố không tăng ca, Chu Nham thật hơi bất ngờ. Nhưng nghe Tiêu Tân Thâm nói, anh sẽ về Hải Việt, Chu Nham chợt hiểu ra. Tuy rằng có rất nhiều lời đồn đãi, nhưng mấy hôm nay anh ta đều nhìn thấy sự quan tâm của Tiêu tổng đối với cô Sầm, không hề giống như người ngoài đồn thổi.
Hơn nữa…tiểu biệt thắng tân hôn mà, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa.
Trước đây Tiêu tổng ở Luân Đôn một mình lâu như vậy, cũng đã đến lúc sống vui vẻ với cô Sầm.
Tuy rằng Chu Nham cũng từng nghe một ít tin đồn, đặc biệt vào một năm ở Luân Đôn, một mình Tiêu Tân Thâm gánh vác Tiêu thị tại Châu Âu. Anh ta đi theo Tiêu Tân Thâm ngày này qua ngày khác, chưa từng thấy Tiêu Tân Thâm liên lạc với Sầm Niệm. Nhưng anh ta không dám suy đoán lung tung, chỉ tin tưởng vào những gì mình nhìn thấy.
Năm đó Tiêu thị mới phát triển tại thị trường Châu Âu, Tiêu Tân Thâm làm việc miệt mài chẳng phân biệt ngày đêm. Sau khi công ty đi vào quỹ đạo ở thị trường Châu Âu anh mới trở về nước.
Chu Nham thu xếp xong tài liệu thì nói với Tiêu Tân Thâm: “Tiêu tổng, vậy tôi đi trước.”
Tiêu Tân Thâm gật đầu.
Sau khi Chu Nham rời khỏi không lâu, Tiêu Tân Thâm buông tài liệu xuống, cầm lấy chìa khóa xe đi về phía thang máy. Cao ốc Tiêu thị cách Hải Việt rất gần, giẫm chân ga rồi buông lỏng. Ba phút sau thì tới nơi.
Tiêu Tân Thâm đã hơn một năm không về Hải Việt ở, thời điểm mở cửa ra anh có chút không quen. Anh thay giày rồi lập tức đi về phía phòng sách.
Sầm Niệm quả nhiên còn ở phòng sách. Anh thấy cô nhún vai, trên bàn đặt đĩa gà rán, còn có một lon Coca đã khui ra. Trên màn hình máy tính là bộ phim Hàn “Vì sao đưa anh tới” rất nổi mấy năm trước. Sầm Niệm đeo tai nghe, không nhận ra sau lưng có người.
“Do Min Joon ssi…” Sầm Niệm xem đến đoạn cảm động, đột nhiên nghẹn ngào hô lên một câu.
~
Lời tác giả:Tiêu Tân Thâm:????
Nhớ lại thời thơ ấu (? ì _ í?)