Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà

Chương 8

Edit: Spring13

Hôm nay nhiệt độ Bắc Kinh hạ thấp, Tiêu Tân Thâm mặc áo khoác màu xám, sau khi vào nhà thì cởi ra. Anh vốn không phải là người thích gò bó, anh vừa đi tới sau lưng Sầm Niệm vừa tháo ra mấy khuy áo phía trên của áo sơ mi.

Sầm Niệm còn đang gặm gà rán, hết sức chăm chú nhìn màn hình máy tính. Tiêu Tân Thâm đã đi tới phía sau nhưng cô vẫn còn chưa phát hiện.

Hôm nay tâm trạng của anh không tệ, đột nhiên có lòng muốn trêu chọc Sầm Niệm. Anh vươn tay kéo ra một bên đeo tai nghe của Sầm Niệm, sau đó buông tay ra, tai nghe liền đàn hồi trở về.

Sầm Niệm đang nghiêm túc xem phim, chìm đắm trong tình tiết bộ phim. Bị Tiêu Tân Thâm dọa như vậy, cô bật dậy ngay lập tức. Cô quay đầu nhìn, sau khi phát hiện là Tiêu Tân Thâm thì lấy tai nghe đặt ở trên bàn.

Cô đứng dậy trừng mắt nhìn anh: “Anh làm em sợ muốn chết!” Nói xong cô vươn tay xoa lỗ tai mình.

“Đau hả?” Tiêu Tân Thâm hỏi.

Trên tai nghe có lồng miếng xốp, thực ra không đau, nhưng Tiêu Tân Thâm đã hỏi vậy, Sầm Niệm ma xui quỷ khiến trả lời: “Đau chết rồi.”

Tiêu Tân Thâm thờ ơ đáp lại: “À, vậy lần sau anh nhẹ chút.”

Sầm Niệm tức giận nhìn anh chằm chằm, ánh mắt chẳng biết tại sao từ từ dời xuống, dừng ở lồng ngực của Tiêu Tân Thâm. Khuy áo sơ mi đã tháo ra một nửa, đúng lúc có thể nhìn thấy cảnh sắc bên trong, cơ ngực này…

Tiêu Tân Thâm đã nhận ra tầm mắt của Sầm Niệm, đuôi mắt anh nhướng lên. Hồi trước khi hai người mới kết hôn không bao lâu, Sầm Niệm thích sờ cơ bắp của Tiêu Tân Thâm nhất.

Một nữ quỷ mê sắc đẹp sống động.

Khi đó Tiêu Tân Thâm trẻ tuổi đầy tinh lực, không chịu nổi sự châm ngòi, Sầm Niệm vừa ra tay anh liền bắt lấy cổ tay cô, khàn giọng hỏi: “Em muốn làm à?”

Về mặt này Sầm Niệm cũng không che giấu, huống chi hai người đã kết hôn, cũng không cần thiết che giấu. Cô cố ý vươn ra ngón trỏ, phác họa nhè nhẹ lồng ngực Tiêu Tân Thâm, trả lời chính xác: “Muốn.”

……

Tiêu Tân Thâm nhớ lại hình ảnh trước kia, cảm thấy ngọn lửa mấy hôm trước lại bắt đầu bùng lên, anh nhìn lướt qua thấy ánh mắt Sầm Niệm cố ý né tránh sau khi nhận thấy tầm mắt của anh.

“Anh đi tắm.” Nói xong, anh xoay người rời khỏi.

Sầm Niệm còn chưa phản ứng thì Tiêu Tân Thâm đột nhiên thay đổi sắc mặt. Cô nghĩ ngợi, chẳng lẽ ánh mắt mình rất trắng trợn sao?  Không nghĩ tới Tiêu Tân Thâm kín đáo vậy, vậy lần sau cô cũng nên tém lại một tí.

Sầm Niệm ngồi xuống, bấm nút play tiếp tục xem phim. Khi Tiêu Tân Thâm tắm xong đi ra, Sầm Niệm vừa lúc xem xong một tập. Cô tắt máy tính, bưng gà rán ra.

Tiêu Tân Thâm ngồi trên sô pha phòng khách, đang dùng máy tính xách tay làm việc. Anh mặc đồ ở nhà màu tối, sợi tóc giữa trán còn hơi ướt không chải chuốt tỉ mỉ như trước đó, trông anh ôn hòa hơn nhiều.

Sầm Niệm đặt gà rán trên bàn trà: “Anh nếm thử đi, tự em rán đó.”

Tiêu Tân Thâm ngẩng đầu liếc nhìn, sau đó chuyển ánh mắt về màn hình máy tính: “Không ăn.”

“Hứ.” Sầm Niệm bĩu môi với Tiêu Tân Thâm, tiếp tục ăn gà rán mình làm.

Buổi chiều khi xem phim, nữ chính cứ nhắc tới ăn gà rán, nhắc đến mức Sầm Niệm thấy đói bụng. Cô lục lọi trong phòng bếp, làm đủ nguyên liệu rồi tự mình ướp gà rồi rán lên. Tiêu Tân Thâm thế mà không ăn.

Sầm Niệm vừa ăn vừa hỏi Tiêu Tân Thâm: “Sao hôm nay anh đột nhiên trở lại thế? Em tưởng phải cuối tuần anh mới về.”

Tiêu Tân Thâm chẳng hề ngẩng đầu lên mà đáp lại: “Hôm nay tan tầm sớm, anh trở về ngủ.”

Sầm Niệm: “Ồ, thế à.” Xem ra cuộc sống hiện tại của Tiêu Tân Thâm rất chật vật, tan tầm sớm cũng chín giờ mới trở về nhà, chỗ làm việc chắc là xa lắm. Về nhà còn phải tiếp tục làm việc, thật sự không dễ dàng.

Sầm Niệm ăn xong gà rán thì tới phòng bếp rửa bát. Tiêu Tân Thâm vẫn còn làm việc ở phòng khách.

“Em ngủ trước đây.” Sầm Niệm đứng ở cửa phòng ngủ nói với Tiêu Tân Thâm.

“Ừm.” Tiêu Tân Thâm lên tiếng, tiếp tục làm việc.

Sáng hôm nay Sầm Niệm thức dậy sớm, bây giờ quả thực hơi buồn ngủ. Cô nằm trên giường một lát rồi ngủ thiếp đi.

Một tiếng sau, Tiêu Tân Thâm khép lại máy tính. Cửa phòng ngủ khép hờ, Sầm Niệm để lại một khe hở cho anh. Tiêu Tân Thâm kéo cửa phòng ngủ lại, đi tới một phòng ngủ khác lấy tấm chăn rồi trở về phòng khách. Anh nằm tạm cả đêm trên sô pha.

Sáng hôm sau, Sầm Niệm đã quên chỉnh chuông báo thức, khi tỉnh lại thì đã chín giờ. Cái giường to như vậy, phía bên kia không có dấu vết có người từng nằm ngủ. Sầm Niệm nhẹ nhàng thở ra, nhưng cảm thấy hơi kỳ quái, tối hôm qua Tiêu Tân Thâm ngủ ở đâu?

Cô rời giường tìm một vòng, phát hiện Tiêu Tân Thâm đã đi rồi. Sau khi rửa mặt xong cô thay quần áo đi ra ngoài. Trong nhà không có trái cây tươi mới, Sầm Niệm chuẩn bị đi mua một ít.

Tiêu Tân Thâm lại mấy hôm không về nhà. Sầm Niệm ở nhà một mình mấy ngày, Tiêu Tân Thâm cũng chưa từng trở về. Cho đến khi trôi qua cuối tuần, Sầm Niệm rốt cuộc phát hiện điểm bất thường. Tiêu Tân Thâm cuối tuần cũng không về nhà. Cô vốn muốn hỏi anh nhưng sợ quấy rầy anh làm việc.

Cậu ấm không được yêu thương trong gia tộc sa sút, chỉ có thể dùng sự nỗ lực làm việc để chứng minh bản thân. Sầm Niệm ngẫm lại cảm thấy Tiêu Tân Thâm không dễ dàng gì.

Dạo này cô đã thử tự mình ra ngoài, đi lòng vòng mấy ngã tư đường gần tiểu khu. Lo lắng mình sẽ đi lạc, mỗi lần cô không dám đi quá xa, sau khi quen thuộc đoạn đường mới dám tiếp tục đi xa một tí.

Tuy rằng lập xuân, nhưng Bắc Kinh lại hạ thấp nhiệt độ sau một trận gió lớn. Hôm nay khi ra ngoài Sầm Niệm mặc một chiếc áo lông thật dày. Ngày hôm qua lúc ra ngoài làm quen đường phố, cô phát hiện một cửa hiệu cắt tóc, Sầm Niệm vẫn không quen với mái tóc dài cho lắm.

Sau khi cắt tóc, cô nhìn mái tóc ngắn ngang vai của mình, cảm thấy rất hài lòng. Nhưng khi nhìn bảng giá cô hết hồn, sáu năm sau vật giá khủng bố thế à? Cắt tóc cũng tốn một ngàn đồng. Lúc tính tiền, Sầm Niệm đau lòng bấm mở WeChat thanh toán. Một ngàn đồng, đủ để cô ăn rất nhiều bữa cơm.

“Cô Sầm, thẻ hội viên của cô ở tiệm chúng tôi còn khoản dư.” Cô gái tiếp tân mỉm cười nói với cô.

Sầm Niệm cất lại di động: “À à, vậy trừ thẳng đi.” Trừ tiền xong, cô tiếp tân đưa hóa đơn cho cô. Sau khi ký tên xong Sầm Niệm mới nhìn, khoản dư trong thẻ còn năm chữ số.

Trên đường về nhà Sầm Niệm cứ suy nghĩ mình trở thành người giàu có thế nào. Xem ra ông Sầm thật sự phát đạt rồi.

Cô âm thầm lên kế hoạch trong lòng, lần sau ra ngoài lấy tấm thẻ kia kiểm tra thử số tiền dư, nếu còn nhiều tiền thì bảo Tiêu Tân Thâm từ chức đi. Không cần phải liều mạng như vậy, có thể đổi một công việc thoải mái hơn, nếu tạm thời chưa tìm được việc thì cô cũng có khả năng nuôi anh một thời gian.

Dù sao hai người…đã kết hôn rồi. Câu kia nói thế nào nhỉ, gả cái gì theo cái đó.

Nghĩ vậy, bên tai Sầm Niệm nóng lên. Nếu anh không ngại cũng có thể đi giúp ông Sầm, ông Sầm tốt lắm, khẳng định sẽ đối xử tốt với con rể của mình.



Mấy hôm nay Tiêu Tân Thâm đi tới thị trấn Lạc công tác, lần trước họp được một nửa thì bởi vì tai nạn của Sầm Niệm mà rời khỏi trước, có một số việc còn chưa giải quyết xong. Thị trấn Lạc là một trấn cổ bảo tồn hoàn hảo, gần đây nhận được lực lượng chính phủ nâng đỡ, chuẩn bị tập trung phát triển du lịch tại thị trấn Lạc. Tiêu thị có một khách sạn nghỉ dưỡng hiện đại hóa ở thị trấn Lạc, cuộc họp lần này chủ yếu về chuyện tỉnh thành sắp tiếp đãi khách nước ngoài ở khách sạn X.

Tiêu Tân Thâm xử lý xong sự việc, sau khi máy bay hạ cánh thì cho Chu Nham một ngày nghỉ, rồi bảo tài xế đưa mình về Hải Việt.

Trước khi lên máy bay, qua máy theo dõi anh nhìn thấy Sầm Niệm ngớ ngẩn dời một cái ghế tới ban công, cô không biết chỉnh giá áo lên xuống, đứng trên ghế phơi quần áo suýt nữa bị ngã.

Lúc Tiêu Tân Thâm về đến nhà, trong nhà không có một bóng người. Dạo này Sầm Niệm thường xuyên ra ngoài nhưng không bao lâu thì về nhà. Tiêu Tân Thâm hơi mệt mỏi, về tới nhà liền đi tắm, sau đó anh đi tới phòng sách. Anh lấy ra một chiếc chìa khóa mở ra két sắt bên phải.

Bên trong có rất nhiều giấy tờ và giấy chứng nhận kết hôn của anh, còn có hai bản thỏa thuận ly hôn. Anh lấy ra xem rồi cất trở về.

Khoảnh khắc két sắt khóa lại thì truyền đến âm thanh mở cửa. Tiêu Tân Thâm đi ra nhìn, Sầm Niệm xách một túi cam, còn cầm một cây phơi đồ, cô đang cởi giày.

Lúc nhìn thấy Tiêu Tân Thâm, Sầm Niệm nhoẻn miệng cười: “Anh về rồi à.”

~

Lời tác giả:

Thỏa thuận ly hôn: tôi xuất hiện rồi!

Ơ, sao lại quay trở về? *gãi đầu*

Tiêu đại gia: lăn trở về đi.
Bình Luận (0)
Comment