Khuê Tú Cổ Đại Ở Năm 70

Chương 12

Edit: Anita

Thời điểm này, không được phép nuôi heo riêng huống chi là lập chuồng, cho nên hẳn là làm ở trong rừng sâu hoang vắng, nàng cũng không nói gì, dù sao làm cũng đã làm, nàng chỉ hy vọng hắn đừng quá mệt mỏi bản thân.

Công việc thì không thể giúp, nhưng về cái ăn uống bổ dưỡng, nàng nhất định là phải cố hết sức.

Chu Tùng Bách bị vợ hắn hung hăng cảm động một phen, hôn một cái chụt lên môi nàng 1 cái, Lâm Tư Tư xấu hổ đến không chịu nổi: "anh ăn cơm đàng hoàng nào."

"Vợ, em yên tâm, anh nhất định sẽ cho em được sống cuộc sống tốt nhất." Chu Tùng Bách đặc biệt nghiêm túc nhìn vợ anh nói.

"Em biết anh là người đàn ông có bản lãnh mà." Lâm Tư Tư gật đầu nói.

Những lời này đã làm cho mặt của Chu Tùng Bách như mang theo gió xuân, nàng dâu nhà mình còn khen mình như thế, làm anh tự tin hẳn lên.

"Mau ăn, ăn xong lại đi ngủ một lát, chén canh rong biển này anh uống cho hết nha." Lâm Tư Tư nói.

" Được." Chu Tùng Bách gật đầu.

Ăn xong bữa cơm chiều phong phú, Chu Tùng Bách liền tiếp tục ngủ, nhưng lúc này lại không ngủ được.

Dù sao đang tuổi nhiệt huyết sôi sùng sục, buổi sáng thì mệt nhọc, nhưng ngủ một giấc dài khôngnhững đã khôi phục được đầy đủ năng lượng mà còn muốn thương thương nàng dâu nhà mình.

Lâm Tư Tư đúng là rất muốn mau sớm có bầu hài tử, nhưng cũng thông cảm anh không dễ dàng, liền khuyên anh: "anh vẫn nên nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi, em thấy anh mệt không ít đâu."

Chu Tùng Bách cảm thấy thực lực của mình bị người nào đó nghi ngờ, liền nói : "anh mệt mỏi hồi nào? Em có tin chỉ cần em leo lên giường thôi, ta làm theo có thể đem vợ ngươi mệt ngủ mất."

Sắc mặt Lâm Tư Tư mang theo đỏ ửng: "Vậy anh đi tắm rửa trước, mùi trên người anh em chịu khôngnổi."

“Mùi gì? Làm gì có mùi gì chứ, anh tắm trong sông từ sáng rồi." Chu Tùng Bách ngửi ngửi người mình, nói.

“Khứu giác của em rất tốt." Lâm Tư Tư như ám chỉ, nhìn về phía anh nói.

Chu Tùng Bách nghe không hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, nói : "Được rồi, anh đi tắm thêm lần nữa đây."

Tắm rửa xong trở lại, bắt đầu ép buộc Lâm Tư Tư.

Những ngày tiếp theo Chu Tùng Bách xác thực đều là vô cùng bận rộn, vừa lúc mới bắt đầu còn có chút không quy luật,giữa trưa có đôi khi còn phải đi làm sống một chuyến, nhưng như thế nửa tháng sau, giờ giấc nghỉ ngơi của Chu Tùng Bách dần theo quy luật.

Bình thường hơn mười giờ anh đi ra cửa, mãi cho đến khoảng sáu giờ sáng mới từ bên ngoài trở về.

Người trong thôn mặc dù có nói thầm, bất quá bởi vì mấy ngày hôm trước có một lần anh xách con gà rừng từ bên ngoài trở về, người trong thôn liền tự động cho rằng anh đi săn thú.

Nhưng Chu lão phu nhân thì lại không quá tin tưởng những lời này, lặng lẽ sang đây hỏi Lâm Tư Tư, nhưng Lâm Tư Tư làm sao dám nói thật với bà, nếu nói cho lão nhân gia rằng con trai của bà đang hợp tác với người khác mở trại nuôi heo tận rừng sâu, làm bà sợ hãi thì phải làm sao đây?

Đây chính là không được nhà nước cho phép, nếu bắt được, vậy còn phải ngồi tù, đấy là mấy năm nay chính sách nới rộng được một chút, chứ nếu ở trước kia, nói không chừng là bị bắn chết rồi.

Nếu có thể, Lâm Tư Tư thực không muốn để cho anh đi mạo hiểm, nhưng không cho anh đi làm cũng không được, phá hư

tình cảm vợ chồng, bởi vì anh thật sự rất muốn làm một công việc gì đó kiếm ra tiền, cô cũng tính để anh làm chỉ một năm, đến năm sau sẽ không cho anh đi làm loại chuyện này nữa.

Có tiền hay không vẫn là chuyện sau này, quan trọng nhất chính là quá mệt mỏi, ngày đêm điên đảo.

Mà bây giờ cô cũng không có thời gian để khuyên anh những chuyện này, bảo anh đừng đi làm.

Bởi vì mấy ngày hôm trước cô cùng Thái Chiêu Đệ còn có mấy người phụ nữ nhân khác hẹn nhau cùng đi vào trong thành, cô từ chủ cửa hàng nhận về một cặp áo gối. cô nhìn thấy cặp áo gối kia bán rất chạy, một đôi áo gối có thêu hình uyên ương bán được đến ba mươi tám đồng!

Nếu thêu xong, một cặp áo gối chủ cửa hàng đồng ý thu lại với giá ba mươi lăm đồng.

Mặc dù không dễ thêu, nhưng cũng không

phải thêu không được, chỉ là có vẻ mất thì giờ mà thôi, nhưng dù sao cả ngày cô cũng không có chuyện gì làm, nên nhận thêm việc này cũng không sao cả.

Về phần khăn tay, cô không định làm nữa, một cái khăn tay chỉ có thể bán được một đồng.

Mấy ngày nay đúng là làm cô kinh doanh được không ít tiền, nhưng thêu áo gối lợi nhuận hiển nhiên lớn hơn nữa.

Bởi vì đều là cho người kết hôn mới dùng, người ta đều rất chịu chi tiền cho những việc này, dù sao cả đời cũng chỉ có một lần như thế.

một đôi bao gối cô đại khái bảy ngày

có thể hoàn công, bảy ngày liền có ba mươi lăm đồng tiền, một ngày được lời khoảng năm đồng, đương nhiên là vẫn chưa trừ đi tiền vốn.

Lần này cô lấy về lại hai cặp áo gối, định làm xong mới nhận thêm.

Lâm Tư Tư đang thêu bao gối, Chu Tùng Bách cũng không có ở nhà.

hiện tại anh đều đến tận sáng mới về nhà, đánh răng rửa mặt xong liền ăn thoả thích bữa điểm tâm vợ anh đặc biệt làm cho anh sau đó liền đi ngủ, ngủ một giấc đến giữa trưa mới thức dậy ăn cơm trưa.

Ăn cơm trưa xong nghỉ một chút, anh sẽ đi theo mẹ anh cắt cỏ cho heo ăn, cũng có thể lấy thêm một ít phân về bón, thời điểm chạng vạng trở lại dùng cơm, tắm rửa, chơi cô, sau đó tiếp tục ngủ thẳng đến nửa đêm mới đi ra ngoài làm

việc…

Cả ngày đều lặp đi lặp lại tiết tấu như thế.

Lâm Tư Tư thêu uyên ương, tay còn lại bắt đầu sờ sờ ở trên bụng mình, bụng của mình có phải có động tĩnh hay không?

Căn cứ theo chu kỳ kinh nguyệt của nguyên chủ thì đã đến mấy ngày nay. Sao vẫn còn chưa tới?

Nàng cũng không quá hiểu y thuật, cho

nên còn không xác định, nhưng Lâm Tư Tư cảm thấy tỷ lệ hẳn là tương đối lớn.

Bởi vì mấy ngày nay xuống dưới số lần phu quân thương thương cô đều rất thường xuyên, cô lại có linh tuyền điều trị thân thể, hơn nữa mỗi ngày đều ăn uống rất tốt, nếu hiện tại mang thai, cũng không phải là không có khả năng.

Bất quá cho dù nghĩ như vậy, Lâm Tư Tư cũng không có nói cho Chu Tùng Bách biết trước, mỗi lần Chu Tùng Bách muốn, cô liền nói thân thể của mình không thoải mái.

Chu Tùng Bách nghĩ rằng cô đến ngày đó nên cũng không có động cô, nhưng trong lòng cũng có chút mất mác nha.

Mẹ anh từng hỏi riêng với anh, hỏi vợ anh tháng này gì đó có tới hay không? anh vốn là không biết, chợt nghe mẹ anh nói nếu như không có tới, vậy thì cũng có thể là có tin mừng, nếu tới, thì là khôngcó.

hiện tại vợ anh đến kì, vậy thì không phải đồng nghĩa với không có sao?

"Vợ, hôm nào chúng ta đến bệnh viện xem thử đi?" Chu Tùng Bách ôm cô nói, dù sao anh cũng đã hai mươi ba, tuổi cũng không coi là nhỏ, là lúc nên có một đứa con.

" Được." Lâm Tư Tư cũng hiểu

được nếu mấy ngày nữa còn chưa tới, thì nên đến bệnh viện khám xem.

Chu Tùng Bách liền không nói gì, biết cô không thoải mái, nên anh chỉ ôm cô đơn thuần ngủ.

Lâm Tư Tư cũng ôm thắt lưng bền chắc của anh ngủ.

Đừng thấy thời gian này anh đều ra ngoài từ khi trời vừa sập tối đến sáng mới về nhưng Chu Tùng Bách cũng không hề gầy xuống, không chỉ có không gầy, người nhìn càng thêm vạm

vỡ hơn trước kia một chút.

Cái này cũng là vì Lâm Tư Tư chăm sóc tốt.

Lần trước cô đi một chuyến đến thị trấn, đã mua sắm không ít thứ trở về. Bột mì và những thứ cần thiết khác đều có, nhưng quan trọng nhất là còn có gạo được vận chuyển từ địa phương khác tới, gạo cực kì thơm.

Chưng cơm ăn chung với thịt ba chỉ kho tàu, cảm giác đó làm Chu Tùng Bách ăn đến miệng đầy dầu mỡ, trên cơ bản mỗi bữa cơm đều không hề làm anh thất vọng, biến đổi đa dạng làm cho anh ăn ngon, còn có linh

tuyền thuỷ tẩm bổ điều trị, có thể không đem này cậu trai tráng kiện này nuôi bền chắc sao?

Ngày chỉ chớp mắt đã bước vào giữa tháng năm.

Hai ngày này trời bắt đầu mưa, Chu Tùng Bách có chút nóng nảy như lửa đốt.

"Trời mưa cũng không sao, áo mưa vẫn còn dùng rất tốt." Lâm Tư Tư nói.

Áo mưa vẫn là do cô mới mua về.

Hôm kia cô lại cùng với những người trong thôn cùng ngau đến thị trấn, bán hai cặp áo gối trực tiếp thu vào bảy

mươi đồng, trừ đi tiền vốn cũng kiếm được năm mươi đồng.

Đây là số tiền cô kiếm được trong nửa tháng, nếu làm đủ một tháng, vậy một tháng cô sẽ có đến mộttrăm đồng tiền.
Bình Luận (0)
Comment