Khuê Tú Cổ Đại Ở Năm 70

Chương 13

Bất quá Lâm Tư Tư không có ý định để bản thân mình cực nhọc như thế, một tháng năm mươi đồng tiền kia đã đủ vừa lòng, đủ để trong nhà ăn uống no đủ còn có thể còn thừa lại hơn phân nửa.

Bởi vì tiền lương một tháng của cô nhân viên bán hàng nhận thu gối uyên ương của nàng, cũng chỉ có mười sáu đồng, đây đã được coi là tốt nhất, còn có người chỉ nhận được mười ba, mười bốn đồng, những người đó cũng đã mừng rỡ không thôi.

Phía nhà nàng nếu chi một tháng hai mươi đồng tiền phí sinh hoạt, vậy có thể làm cho trong nhà mỗi ngày đều có thể ăn được thịt, còn dư lại ba mươi đồng tiền thì để dành lại.

Việc này Chu Tùng Bách cũng không biết, hiện tại mỗi một ngày anh đều rất bận rộn, việc này vợ anhcó thể tự mình giải quyết, anh trừ lúc ban đầu giúp nàng đi bán khăn tay ra thì còn lại đều do chính nàng tự giải quyết.

"Khí trời như thế này thì heo con rất dễ bị bệnh, hôm qua anh cũng thấy có một con heo con khôngđược khoẻ, nếu tiếp tục như thế, thì chắc chắn chịu không nổi, đến lúc đó nếu liên lụy mấy con heo khác, vậy phải làm sao bây giờ?" Chu Tùng Bách nói.

hiện tại vợ anh đã biết công việc của anh làm, mấy ngày trước đây anh đã thẳng thắn với nàng, bởi vì thời gian gần đây anh cảm thấy nàng dâu nhà mình là đáng tin, vì thế liền nhịn không được cùng nàng chia sẻ bí mật này, hiện tại nên cũng nói ra điều anh lo lắng.

"Heo con bị bệnh thật sự phiền toái không nhỏ." Lâm Tư Tư gật đầu nói.

Chu Tùng Bách đã muốn mặc áo mưa vào đi ra ngoài, Lâm Tư Tư nói : "Mới giờ này sao anh lại đi rồi?" hiện tại chỉ mới hơn bảy giờ thôi.

"anh muốn đến đó nhìn xem, không xem anh lo lắm." Chu Tùng Bách nói.

Lâm Tư Tư đương nhiên biết phu quân nhà mình để ý đám heo con này đến bực nào, nên đến nhà bếp rót linh tuyền thuỷ vào một cái hồ lô đưa cho hắn, nói : "Đây là nước thần cầu xin đại tiên phù hộ, anhmang theo cho heo con uống vào, heo con dám chắc sẽ khoẻ hơn."

Chu Tùng Bách: "..."

"Như thế nào, anh không tin sao?" Lâm Tư Tư không khỏi nói: "anh xem đám gà con của chúng ta xem, bắt trở lại lâu như vậy có phải nuôi đều rất tốt hay không, không hề hao hớt dù chỉ một con?"

"Là uống loại nước thần này à?" Chu Tùng Bách dở khóc dở cười nói.

anh đúng là không biết vợ anh lại là người mê tín như vậy, loại tin trời tưởng phật này đã bị bào trừ từ lâu, hiện nay đâu còn ai tin nữa.

"Em vốn cũng đâu biết thêu, nhưng từ khi cầu xin đại tiên phù hộ, không biết tại sao, giống như chỉ sau một đêm liền tự nhiên thông minh, anh xem, bây giờ phải em thêu rất đẹp không? một cặp áo gối của em có thể bán được ba mươi lăm đồng, khấu trừ tiền vốn mười đồng, em còn có thể kiếm được hai mươi lăm đồng, bảy ngày em có thể hoàn thành một đôi, đây đều là đại tiên cho em bản lãnh, anh còn không tin?" Lâm Tư Tư liền trực tiếp đem anh đẩy thẳng ra ngoài phòng và nói như vậy.

Cũng chỉ có thể nói như vậy thôi, bằng không giải thích thế nào về linh tuyền thuỷ của nàng.

Chu Tùng Bách nhìn cặp áo gối uyên ương trên khay thêu của nàng, thất thần nói : "Như vậy, có thể kiếm được hai mươi lăm đồng?"

"Đúng vậy, còn phải cho cô gái bán hàng kia ba đồng nữa." Lâm Tư Tư nói.

"Đều dựa vào đại tiên?" Chu Tùng Bách nói.

"Dù sao anh tin em thì anh cũng không mất mát gì, không phải chỉ là một chút nước thôi sao?" Lâm Tư Tư tức giận nói.

Chu Tùng Bách vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng cũng nhận lấy, sau đó anh liền đội mưa đêm ra cửa, còn dùng giấy dầu bao hai cái bánh mì trắng lớn mang theo.

Bây giờ trong nhà có điều kiện hẳn rồi, bên trong bánh mì trắng có thịt heo băm, còn có trứng gà cùng cải trắng, thực sự rất ngon.

Lâm Tư Tư ngoài miệng nói là không lo lắng, nhưng trong lòng cũng rất không yên tâm.

Trời mưa to như thế này, trượng phu vì có thể kiếm ít tiền cho gia đình mà phải đội mưa đi ra ngoài, mặc dù sẽ không có chuyện gì, nhưng mà nàng vẫn lo lắng.

Lâm Tư Tư sờ sờ bụng mình.

hiện tại nàng trên căn bản là có khả năng khẳng định, nàng đã mang thai, vẫn chưa có đi bệnh viện kiểm tra, mấy ngày nay cũng bởi vì đám heo con xảy ra chút vấn đề, cho nên Chu Tùng Bách cũng không rảnh rỗi, toàn bộ tâm ý của anh đều lo cho đám heo con, ngay cả chuyện trên giường anh còn không có thời gian để nghĩ đến, chớ nói chi là đến bệnh viện trong thị trấn.

Kỳ thật bên y tá xã cũng có, nhưng Lâm Tư Tư càng muốn vào trong thị trấn để nhìn xem, bên kia sẽtốt hơn một chút.

Trong nhà chỉ còn lại Lâm Tư Tư, đương nhiên còn có Vượng gia đang dần trưởng thành.

Vượng gia chính là tên của chú chó con.

Thức ăn của nhà rất tốt nên Vượng gia trổ mã cũng không tệ, Lâm Tư Tư mỗi ngày đều cho nó uống linh tuyền thuỷ, cho nên Vượng gia so với các con chó cùng bầy đều linh tính hơn nhiều.

Nhưng rốt cuộc vẫn là nhỏ một chút, Lâm Tư Tư cảm thấy nên mời mẹ chồng nàng sang ở chung, bằng không trong nhà chỉ một mình nàng, nàng cũng có chút sợ.

Mặc dù biết sẽ không xảy ra chuyện gì, trong thôn lăn lộn vui lòng người sống tạm bợ trong nhà, ai dám đến tìm chết a?

Hôm nay có chút lạnh, hơn nữa hứa là vì mang thai duyên cớ, Lâm Tư Tư không bao lâu thời gian liền mệt rả rời, khai báo vượng nhà xem thật kỹ nhà sau, liền đi ngủ.

Về phần Chu Tùng Bách đang vội vã sang vào rừng sâu núi thẳm xem bầy heo con.

Bên này không phải một mình anh đến xem, còn có một người ở đây, nhìn thấy anh đến sớm như vậy, khi tới sắc mặt đều thay đổi, vội hỏi: "Sao thế?"

"Yên tâm, không có chuyện gì, là tôi lo lắng cho bầy heo con, con heo con hôm qua sao rồi, hôm nay chịu ăn chưa?" Chu Tùng Bách hỏi.

Nghe anh chỉ là lo lắng cho bầy heo con, người này lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

hắn không giống như Chu Tùng Bách, hắn đều ở đây trông chừng mọi thời khắc, Chu Tùng Bách cùng vài người khác còn lại là chia thời gian đến đây để làm việc.

Đương nhiên còn có theo dõi, tóm lại là phải làm bảo đảm không hề có bất kì sơ xuất gì, bằng không ai cũng không thoát chạy được.

"Xem bộ dáng là sắp không xong, hôm nay không chịu ăn." Người này nghe vậy liền đáp.

Chu Tùng Bách lúc này muốn ngựa chết thành ngựa sống, đem hồ lô trong tay ném cho hắn: "đi đút cho heo con thé này đi."

"Đây là gì?" Người này mở hồ lô ra ngửi ngửi, không có mùi vị nha.

"Nước thần vợ tôi cầuđược." Chu Tùng Bách nói.

Người này: "..."

"Còn thất thần làm gì, đây chính là vợ tôi thành tâm thật ý đến cầu đó, mau đi đút cho heo con đi." Chu Tùng Bách nói.

Người này hiện tại cũng cùng một ý nghĩ như Chu Tùng Bách, đều là ngựa chết thành ngựa sống, vì thế đem đi đút cho con heo kia.

không chỉ có con heo con này, còn có mấy con ốm yếu khác đang muốn bỏ ăn cũng đều có phần.

Chờ sau khi đút nước xong, Chu Tùng Bách cùng người này liền nhìn chăm chú bầy heo con.

Nhưng đám heo con lại không hề có chút phản ứng gì, vẫn là bộ dạng thoi thóp chờ chết.

"Vẻ mặt của anh như thế là sao, cho dù không có tác dụng, đó cũng là một mảnh tâm ý của vợ tôi." Chu Tùng Bách trừng mắt nhìn đối tác nói.

"Cậu nói như thế nào với vợ cậu vậy?" Người này cau mày nói.

"Yên tâm đi, mạng của tôi cũng đã treo ở chuồng heo này, vợ tôi cũng không muốn làm quả phụ, mộtcâu cũng sẽ không nói ra ngoài." Chu Tùng Bách nói.

Bởi vì hắn tới trước, nên cũng bắt tay luôn vào công việc, rửa chuồng heo nấu thức ăn cho heo, những điều này đều phải tự thân tự lực, Chu Tùng Bách hiện tại đã quen rồi, một chút không ghét bỏ.

Chờ thu thập xong, thời gian cũng đã sắp mười hai giờ khuya, bạn đối tác đã đi ngủ từ sớm, Chu Tùng Bách lấy bánh bao ra bắt đầu ăn, đại khái là ngửi được mùi bánh bao của anh, mấy con heo con thế nhưng hướng về phía hắn 

hừ hừ lên.

Đây là muốn ăn thức ăn.

Chu Tùng Bách mừng rỡ!
Bình Luận (0)
Comment