Tức thì tức nhưng Tào Duyên Hoa vẫn chưa bị cơn tức làm lu mờ đầu óc. Nếu ngay cả kẻ đầu sỏ của chuyện lần này là Hội anh em mà cũng chạy thì những người còn lại sẽ nghĩ sao đây?
Bọn chúng sợ chết, nhưng những vị ngự quỷ nhân dưới tay hắn ta cũng sợ chết.
Tào Duyên Hoa nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cậu đi mời Tần lão, để ngài ấy đi một chuyến đến cao ốc bình an, thuận tiện nói cho đám người Hội anh em, không một ai được phép đi. Bọn họ nhất định phải phụ trách chuyện lần này, nếu ai dám rời đi, tôi sẽ xử lý người đó ngay lập tức. Không thể thương lượng chuyện này, cũng không có bất cứ lựa chọn nào hết, ngay cả điều kiện cũng không. Đây là trường hợp bắt buộc, bọn họ không làm cũng phải làm.
- Tổng bộ cũng nằm trong phạm vi ảnh hưởng của quỷ vực, nếu Tần lão mà đi, một khi xảy ra chuyện ai sẽ xử lý?
Trầm Lương vội nhắc nhỏ, sợ Tào Duyên Hoa sẽ vì cơn tức giận mà đưa ra quyết định không sáng suốt.
Tào Duyên Hoa nói:
- Cần gì phải chú ý nhiều như vậy, muốn quản cũng quản không được. Nguy hiểm? Hiện tại còn có chỗ nào là an toàn đâu mà không nguy hiểm? Nếu có thể xử lý được chuyện này trong một thời gian ngắn thì còn có thể cứu vãn. Một khi chuyện này kéo dài thì hậu quả của nó sẽ khó tưởng tượng nổi.
Trầm Lương chần chờ một chút rồi nói:
- Chúng ta có cần bàn bạc, thảo luận gì đó không?
Mặt Tào Duyên Hoa tối sầm lại:
- Không cần, xảy ra chuyện gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ từ chức, nên cậu không cần phải để ý đến.
Trầm Lương gật gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại lại vang lên.
Tào Duyên Hoa nhìn một chút, sau đó nhận nút nghe.
Người gọi điện là Lý Quân:
- Phó bộ trưởng, hiện tại ngài đang ở đâu vậy? Tôi đã đến văn phòng của ngài rồi, nhưng không nhìn thấy ai cả.
- Cậu đã vào phòng làm việc của tôi, cậu chắc chứ?
Tào Duyên Hoa có chút giật mình, sau đó con ngươi hắn ta co rụt lại, nhìn về phía khoảng không nào đó, nhưng không thấy bóng dáng của Lý Quân.
Lý Quân nói:
- Chắc mà, hiện tại tôi đang đứng trước bàn làm việc của ngài đây. Chuyện lần này quá khẩn cấp, nên tôi lập tức đi đến đây ngay.
Trầm Lương ở bên cạnh kinh ngạc nói:
- Lý Quân, hiện tại tôi và Phó bộ trưởng đều ở trong văn phòng, nhưng không nhìn thấy cậu.
Ở đầu dây bên kia, khi nghe được câu nói này, Lý Quân lập tức tỏ ra trầm mặc.
Hô hấp của Tào Duyên Hoa cũng trở nên dồn dập.
Bởi vì có lẽ tình hình còn bết bát hơn những gì hắn ta tưởng tượng...
Lý Quân nhân dịp này để xác nhận một chút tình hình xung quanh, sau đó giọng điệu của hắn ta trở nên cực kỳ ngưng trọng nói:
- Là quỷ vực, quỷ vực đang ngăn cách giữa chúng ta. Hiện tại tôi mới phát hiện ra, toàn bộ tổng bộ không có bất kỳ ai.
Tào Duyên Hoa nghe được câu nói này, thân thể hắn ta hơi lảo đảo, sắp ngã. Mấy ngày hôm nay phải làm việc vất vả và kéo dài đã khiến thân thể hắn ta có chút hư nhược, hiện tại lại nhận được tin động trời này khiến hắn ta có chút chịu đựng không nổi.
Trầm Lương vội vàng đỡ lấy người hắn ta.
- Phó bộ trưởng.
Tào Duyên Hoa cắn răng nói:
- Đi, đi thông báo cho giáo sư vương, từ giờ trở đi toàn bộ mọi việc sẽ do giáo sư Vương bố trí. Tạm thời cứ hoãn chuyện của Tần lão lại đã, nếu giáo sư Vương có cần thì tại thời điểm quan trọng có thể sử dụng đến cây đinh đóng quan tài trên người quỷ chết đói.
Hiện tại hắn ta đã không dám chỉ huy, bởi vì hắn ta không thể nào hiểu được tình huống quỷ dị đang xảy ra, cho nên cần phải chuyển giao quyền chỉ huy lại cho một người quen thuộc với chuyện linh dị để chế định phương án xử lý.
Mà trước giờ Vương Tiểu Minh đều đang nghiên cứu về phương diện này, phải nói, không một ai hiểu rõ tình hình trước mắt hơn hắn ta.
Cùng lúc đó, ở trên tầng cao nhất của một tòa nhà nào đó trong thành thị.
Dương Gian tùy ý ngồi trên tường của tòa nhà, hai chân thả lơ lửng ở độ cao gần hai trăm mét. Xung quanh là từng cơn gió lạnh lẽo thấu xương, hình thành nên khí lưu, dường như nó muốn cuốn toàn bộ mọi thứ xuống đất. Nhưng thân thể của Dương Gian vẫn không hề nhúc nhích, dường như thứ đó không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào đối với hắn.
Mà lúc này, ở trên đầu hắn, ba con mắt màu đỏ đang mang theo một loại quỷ dị nào đó mà không ai hiểu được chăm chú nhìn toàn bộ thành thị.
Ba con mắt quỷ đại diện cho ba mảnh ba tầng quỷ vực.
Dương Gian dùng hết toàn bộ 9 con mắt quỷ, không giữ lại chút nào.
Hắn mở ra ba cái ba tầng quỷ vực cũng không phải là xúc động nhất thời. Dùng quỷ vực bao phủ một phạm vi lớn cũng không phải đang làm loạn, mà có mục đích của hắn.
“Tầng quỷ vực thứ nhất mình sẽ chứa toàn bộ người bình thường. Bọn họ chỉ cần thành thành thật thật sinh hoạt ở bên trong tầng quỷ vực thứ nhất là được. Không cần thiết phải cuốn vào bên trong chuyện này."
Dương Gian dùng tầng thứ nhất của quỷ vực chồng lên với hiện thực, không tạo ra bất cứ thay đổi nào cả. Nói cách khác, người bình thường sẽ không phát hiện ra, cũng không chịu bất cứ can thiệp nào. Bọn họ không có bất cứ quan hệ nào với những chuyện xảy ra tiếp theo, thậm chí có thể nói, quỷ vực này là một loại bảo vệ của hắn đối với bọn họ.
Bởi vì bên trong những người bình thường kia cũng có bạn, có người quen của hắn, mà hiện tại hắn chỉ giả vờ lệ quỷ khôi phục chứ không phải là lệ quỷ khôi phục thật sự. Cho nên đây là điều nên làm.
"Tầng thứ hai quỷ vực sẽ là nơi của các ngự quỷ nhân. Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, lúc này toàn bộ thành thị đã trở nên trống rỗng, không có người sống, cũng không có ánh sáng. Chỉ có một mảnh thế giới bị nhuộm đỏ, nơi này mới là nơi nguy hiểm nhất."
"Mà mình thì ở bên trong tầng ba của quỷ vực."
Lúc này Dương Gian đang tách và phân vùng tất cả mọi người với nhau, nhằm thuận tiện cho lần hành động sắp tới của hắn.
Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, hắn mới chậm rãi đứng dậy.
- Như vậy, kể từ giờ trở đi, tôi sẽ tiếp quản toàn bộ thành phố này.
Dương Gian bước về phía trước một bước.
Một bước này giẫm ở trên không trung, cách mặt đất tận hai trăm mét lận, nhưng hắn không bị rơi xuống, mà cứ thế tiếp tục bước thêm mấy bước, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
Trong nháy mắt, những cơn gió lạnh thấu xương ở xung quanh lắng lại, sau đó trở âm u đầy tử khí, không có một chút sinh cơ.
Dương Gian đã đi vào bên trong ba tầng quỷ vực.
Ở bên trong ba tầng của quỷ vực, Dương Gian có thể đi đến bất cứ chỗ nào trong thành thị, chỉ cần đó là nơi bị quỷ vực bao phủ. Dù bên trong phạm vi bao phủ của quỷ vực có vách tường, hay cái gì khác cũng đều không thể ngăn cản được sự xâm lấn của hắn.
Vách tường, mặt đất, kim khố của ngân hàng... Toàn bộ mọi thứ hắn đều có thể xâm nhập được. Trừ phi là những căn phòng an toàn được chế tạo từ vàng, nếu không, thành phố này sẽ không có bất cứ bí mật gì đối với mắt quỷ của hắn.