Ở bên trong quỷ vực, Dương Gian có thể nhìn thấy rất nhiều người, có quen thuộc, có xa lạ, mà hơi hơi quen cũng có, thậm chí hắn còn nhìn thấy mấy người nước ngoài.
Số lượng ngự quỷ nhân đang ẩn giấu bên trong thành thị còn nhiều hơn so với hắn tưởng tượng.
Không những thế, số lượng phòng an toàn có hơn hai mươi cái.
Mặc dù quy mô của chúng không lớn, có một số căn còn không bằng với căn phòng an toàn mà hắn xây ở thành phố Đại Xương. Nhưng số lượng nhiều như vậy cũng khiến cho người ta phải chú ý. Đồng thời điều này cũng để cho Dương Gian phải cảm khái, số lượng kẻ có tiền ở trong thành phố Đại Kinh quả là nhiều. Lúc trước hắn phải dùng hết toàn bộ số tiền mà hắn có, cộng thêm một ít tiền lương thì mới có thể miễn cưỡng xây dựng được căn phòng an toàn kia.
Ngoại trừ những căn phòng an toàn hắn không thể xâm nhập này, quỷ vực của hắn cũng phát hiện ra một khu vực trống rỗng bên trong tổng bộ.
Một chỗ nào đó nằm ngoài ngoại ô đột nhiên trống rỗng.
Ngoài ra ở bên trong thành phố vẫn còn một số chỗ mờ mịt, không thể nào xâm lấn vào.
"Hiện tại mình không rảnh để chú ý đến những thứ kia."
Dương Gian không có hứng thú với những thứ đó, bởi vì hiện tại trong đầu hắn vẫn đang có một đoạn nhạc cổ quái vang vọng không ngừng của hộp âm nhạc.
Thứ này giống như đang nhắc nhở hắn rằng mệnh của hắn không còn lâu nữa, có muốn làm chuyện gì thì cố mà làm cho xong đi.
Khu vực không thể bị quỷ vực của hắn xâm nhập ở bên trong tổng bộ, Dương Gian nghi ngờ đây là nơi Tần lão ở.
Nhưng hắn không thèm quan tâm, mà tiếp tục xuất hiện ở bên trong một khu ký túc xá.
Bên trong là nơi Lưu Tiểu Vũ ở, đêm nay cô ta bị mất ngủ.
Trước đây, lúc làm việc, cô ta luôn luôn có một cái tâm nguyện, đó chính là ngày nào cũng có thể nghỉ, có thể thoải mái nằm nhà ngủ mười mấy tiếng cho đã. Không bị một ai quấy rầy, cũng không tồn tại tiếng chuông điện thoại khiến cô ta phải bừng tỉnh.
Hiện tại Lưu Tiểu Vũ đã được như nguyện rồi, tuy nhiên cô ta lại phát hiện ra bản thân không thể nào ngủ được.
Dương Gian chết rồi.
Phòng làm việc riêng của cô ta cũng không còn nữa.
Không thể nào nghe được giọng nói có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, cũng không thể gặp được khuôn mặt khiến người ta phải chán ghét.
"Rõ ràng còn trẻ như thế, ngay cả sinh nhật tuổi hai mươi vẫn còn chưa có tham gia. Không phải bình thường cậu rất lợi hại hay sao? Đánh nhau không bị thua, cãi nhau không ai lại... Trương Vĩ còn đang chờ cậu trở về để cùng nhau chơi game đâu. Người thư ký của cậu còn đang cố gắng quản lý công ty giúp cậu, để tăng công trạng. Hiện tại mẹ cậu còn đang khoe khoang với bà con, hàng xóm, bảo là cậu rất có tiền đồ. Thế vì sao hiện tại cậu lại biến mất chứ?"
Lưu Tiểu Vũ thầm nghĩ trong lòng, cô ta không khóc, nhưng cực kỳ đau lòng.
Đối với tất cả những chuyện trong nhà của Dương Gian, Lưu Tiểu Vũ biết hết, thậm chí còn biết nhiều hơn cả Dương Gian. Mỗi một người bên cạnh hắn, cô ta đều điều tra qua, đồng thời thu thập không ngừng nghỉ. Bởi vì như vậy có đôi khi, thứ này có thể được dùng để ổn định lại tâm tình của ngự quỷ nhân.
Nhưng hiện tại, tất cả những thứ này không còn ý nghĩa nữa.
“Rẹt, rẹt!”
Ngay khi Lưu Tiểu Vũ đang suy nghĩ lung tung, ánh đèn bên trong phòng đột nhiên nhấp nháy, giống như bị thứ gì đó ảnh hưởng.
Ban đầu Lưu Tiểu Vũ cũng không có để ý.
Nhưng rất nhanh cô ta phát hiện ra loại ảnh hưởng này vẫn còn tiếp diễn, ánh đèn khi tắt khi bật, khiến cho căn phòng trở nên sáng tối liên hồi. Lúc này dù cô ta có không để ý đi nữa cũng không được.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lưu Tiểu Vũ hơi ngẩng đầu nhìn bóng đèn.
Trong đầu cô ta đột nhiên nghĩ đến chuyện linh dị, nhưng rất nhanh ý nghĩ này bị cô ta loại bỏ.
Chỗ này là khu ký túc xá của tổng bộ, nên khả năng xảy ra chuyện linh dị là bằng không. Nhất định là bóng đèn bị hư, cô ta quyết định mai sẽ thay bóng khác.
Nghĩ đến đây, Lưu Tiểu Vũ đứng dậy, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Nhưng khi cô ta vừa mới ngồi xuống, theo ánh đèn bị tắt, căn phòng tối sầm lại. Cô ta đột nhiên nhìn thấy có một đám gì đó màu đen ở phía đối diện giường. Càng nhìn kỹ cô ta càng cảm thấy sợ hãi, bởi vì đám màu đen này có dạng hình người, dường như đang có một người nào đó ngồi ở kia và nhìn về phía cô ta.
Nhất thời mặt cô ta tỏ ra trắng bệch vì hoảng sợ, thiếu chút nữa đã hét lên.
Phải biết trước đó, do Triệu Kiến Quốc chỉ huy sai, khiến cho chuyện linh dị lan đến phòng liên lạc, để cho rất nhiều người bị mất mạng. Hiện tại trong phòng ngủ chỉ có một mình cô ta, không thể nào xuất hiện người thứ hai được.
- Lá gan của cô vẫn còn nhỏ như vậy.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền ra từ trong bóng tối.
Ánh đèn bị tắt đột nhiên sáng lên.
Một người thanh niên đột ngồi ngồi ở đó, dùng ánh mắt sắc bén và tình táo nhìn về phía cô ta. Trên người có một chút xíu âm u đầy tử khí, khá là quỷ dị.
- Dương, Dương Gian?
Trong chốc lát, Lưu Tiểu Vũ trợn tròn hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, dường như cô ta đang nhìn thấy một điều cực kỳ vô lý vậy.
- Cậu, cậu không phải Dương Gian, Dương Gian đã chết, cậu là ai?
Cô ta tận mắt nhìn thấy thi thể của Dương Gian, đầu bị vỡ thành hai nửa, cũng nhìn thấy máu chảy thành một vũng.
Tin tức Dương Gian chết đã được tổng bộ xác nhận, thậm chí quỷ của hắn đã bắt đầu khôi phục lại, đủ loại dấu hiệu cho thấy việc Dương Gian còn sống là điều không thể nào. Nếu không tổng bộ sẽ không dám công bố với tất cả ngự quỷ nhân rằng khả năng Dương Gian đã chết.
- Ở trong mắt của mấy người, tôi thực sự đã chết. Nhưng có một số việc làm gì có ai dám chắc bản thân người đó nói ra là sẽ đúng đâu. Cô cứ coi như tôi đội mồ sống lại đi, dù sao đây cũng không phải lần đầu.
Giọng nói của Dương Gian cực kỳ bình tĩnh:
- Với lại, tôi không gọi được cho cô, nên tôi mới đến đây để nhìn xem.
Không gọi được cho cô, câu nói này dường như đã đánh trúng tâm linh của Lưu Tiểu Vũ, khiến cho cô ta bật khóc, không ngăn được, nước mắt tự động chảy xuống.
- Tôi... Phòng làm việc của tôi đã bị đóng, tôi có đề cập qua với Phó bộ trưởng, nhưng vô dụng... Chúng tôi đều cho rằng anh đã chết.