Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1111 - Chương 1111: Ai Cũng Có Phần

Chương 1111: Ai Cũng Có Phần

Lần tập kích thứ nhất vào căn phòng họp của tòa cao ốc bình an chính là một luồng ánh sáng màu đỏ tươi. Nó đến quá nhanh, lại không có bất cứ dấu hiệu nào dự báo trước, khiến cho cuộc tập kích diễn ra chỉ trong mấy giây đã thành công tiêu diệt gần hết người bên trong phòng họp, chỉ còn lại ba người có thể sống sót vì ngăn cản được lần tập kích này.

Vốn cho rằng sau lần đó bọn họ sẽ bình an vô sự. Có hơn phân nửa người phù hợp với điều kiện tập kích của lệ quỷ đã chết, khả năng lệ quỷ còn nhìn chằm chằm vào bọn họ là cực kỳ thấp.

Phương Thế Minh, Khương Thượng Bạch cùng vị ngự quỷ nhân tên là Ngô Vân, mang theo chiếc đầu lâu còn sót lại của Lưu Đống tạm thời rút lui về phía phòng an toàn trong lòng đất của cao ốc bình an.

Dựa vào tài lực của Hội anh em, cùng với một lượng lớn nhà tư bản bơm tiền liên tục, việc kiến tạo ra được một căn phòng an toàn là điều quá bình thường. Nhưng là lần thứ hai tập kích lại xuất hiện một cách quỷ dị hơn trước.

Từng bàn tay trắng bệch của người chết đột nhiên xuất hiện một cách trống rỗng ở trên người của bọn họ. Những bàn tay âm lãnh, đáng sợ, những ngón tay cứng ngắc với khí lực vượt qua người bình thường túm chặt lấy trên người bọn họ. Đồng thời chúng còn không ngừng nhúc nhích, bò qua bò lại, khiến cho người ta phải dựng lông tơ. Đây là một loại nguyền rủa vô hình, đồng thời giống như một loại tập kích của lệ quỷ từ trong ra ngoài. Con quỷ thực sự có lẽ đã ở một thời điểm nào đó xâm nhập vào trong người của bọn họ, hiện tại là lúc nó bạo phát.

- Chết tiệt, lại đến nữa.

Khương Thượng Bạch vừa sợ vừa giận.

Hắn ta cảm giác được có một bàn tay đang túm lấy hắn ta ở ngoài lớp quần áo. Mặc dù quỷ áo liệm đã ngăn cản được lần tập kích đáng sợ này, để cho bàn tay quỷ kia không thể nào xâm nhập vào trong người của hắn ta, đảm bảo an toàn cho hắn ta. Lúc này hắn ta có một loại cảm giác cực kỳ biệt khuất. Vốn là một vị ngự quỷ nhân khống chế ba con lệ quỷ, nhưng lúc này quỷ vực của hắn đã bị áp chế, không còn tác dụng. Quỷ áo liệm đang phải liên tục chống đỡ từng đợt tập kích, dù chống đỡ được, nhưng cái giá phải trả là cơ thể của hắn ta đang bắt đầu bị nó ăn mòn. Nếu cứ tiếp tục như này, thân thể của hắn ta sẽ phải trở thành một cỗ thi thể.

- Tôi không muốn chết đâu.

Lúc này Ngô Vân đã sắp sửa sụp đổ, hắn ta đưa tay định gỡ mấy bàn tay màu trắng bệch đang bám lấy người hắn ta ra. Hắn ta cực kỳ hoảng sợ khi phát hiện, những bàn tay này dường như được mọc ra từ cơ thể của hắn ta vậy. Hắn ta không thể nào gỡ chúng được, trừ phi hắn xé luôn một phần da thịt của hắn ta, móc luôn bàn tay này từ trên người hắn ta thì mới được.

Tuy nhiên đây là điều không thể nào. Bởi vì lúc này Ngô Vân đã cảm giác được trong hốc mắt cửa hắn ta lại xuất hiện mấy ngón tay quỷ dị. Mấy ngón tay này túm chặt lấy gương mặt của hắn ta. Dường như chúng muốn xé phân chia thân thể của hắn ta ra từng mảnh vậy. Loại tập kích này để cho hắn ta muốn phát điên. Lúc này hắn ta chẳng quan tâm được nhiều thứ nữa, hắn ta lập tức gỡ bỏ lớp quần áo bọc bên ngoài chiếc đầu lâu, sau đó đưa mặt nó hướng về phía đầu của hắn ta.

Mới rời khỏi thân thể của Lưu Đống chưa được bao lâu mà chiếc đầu này đã hư thối cấp độ cao, không thể nào nhìn rõ dung mạo của nó nữa, đồng thời còn tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc. Mà điều quỷ dị chính là chiếc đầu lâu này bắt đầu khô quắt lại, giống như bị thối rữa và mục đi, khiến cho nó lõm xuống. Quỷ dị hơn nữa chính là không hề nhìn thấy xương cốt bên trong chiếc đầu lâu này.

Nhưng ở trên chiếc đầu lâu kia lại có một đôi mắt tro tàn, không một tia thần thái đang đưa qua đưa lại. Loại chuyển động này không theo một quy luật nào cả, dường như từ trước đến giờ nó chưa từng ngừng vậy. Ngay khi Ngô Vân hướng mặt của chiếc đầu lâu kia về phía hắn ta, hai con mắt trên chiếc đầu hư thối đó đột ngột dừng lại. Hai con mắt tro tàn, trống rỗng kia lập tức tập trung, nhìn chằm chằm vào Ngô Vân.

Sau đó một cảnh tượng không thể tin đã xảy ra.

Những ngón tay ở sâu trong hốc mắt của Ngô Vân nhanh chóng buông bỏ khuôn mặt của hắn ta, sau đó vội vàng lùi vào trong hốc mắt, cuối cùng nó biến mất không thấy đâu nữa. Những bàn tay đang túm lấy mắt cá chân vừa nãy cũng nhanh chóng buông ra, giống như một người bình bị dội nước nóng vào tay vậy, vội vàng co tay lại... Bàn tay quỷ bám lấy trên các bộ vị khác cũng nhanh chóng biến mất. Mà nguyên nhân của chuyện này chính là chiếc đầu khô quắt đang hư thối trong tay của hắn ta. Ngay cả năm tầng quỷ vực cũng không thể nào đưa thứ này đi, điều này đủ chứng tỏ mức độ kinh khủng của nó mạnh hơn rất nhiều so với bàn tay quỷ.

Chỉ tiếc là vị ngự quỷ nhân khống chế chiếc đầu lâu này khá xui xẻo, chỉ lưu lại chiếc đầu, còn người đã hoàn toàn biến mất bên trong năm tầng quỷ vực.

- Có tác dụng.

Tâm trạng lúc này của Ngô Vân giống như vừa được trở về từ cõi chết vậy, vừa mừng vừa sợ. Nhưng khi toàn bộ bàn tay quỷ biến mất kia, hắn ta vội vàng buông bỏ chiếc đầu lâu ở trong tay, sau đó dùng quần áo bọc lại. Không nên để cho chiếc đầu lâu này nhìn chằm chằm vào người quá lâu, nếu không hắn ta sẽ phải chết.

Lúc trước, sỡ dĩ tên Lưu Đống kia bị chết là vì hắn ta không phải ứng kịp, không nhìn trực diện về phía ánh sáng màu đỏ, nên không thể chống đỡ, nếu không ít ra hắn ta cũng dỡ được lần tập kích đầu tiên. Tuy chỉ mới bị chiếc đầu lâu này nhìn chằm chằm có một lát thôi, mà Ngô Vân cảm thấy dường như da thịt trên người của hắn ta đang dần dần mục nát, từng khối từng khối đang rơi xuống.

Điều đáng sợ nhất là hắn ta không hề cảm thấy đau đớn. Giống như đầu của hắn ta cũng đang bị mục nát vậy.

Tóm lại hắn ta đã chống đỡ được lần tập kích thứ hai, đã sống sót thành công. Điều mà bọn họ không nghĩ đến chính là, mục tiêu tập kích của bàn tay quỷ không phải là Khương Thượng Bạch đang mặc áo liệm, cũng không phải Ngô Vân đang cầm chiếc đầu lâu. Mà chính là tổng giám đốc của cao ốc bình an, người sở hữu cây kéo quỷ, Phương Thế Minh.

Bình Luận (0)
Comment