Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1110 - Chương 1110: Áp Chế Phương Thế Minh

Chương 1110: Áp Chế Phương Thế Minh

---

Dương Gian trầm ngâm.

"Có nên thử sử dụng quỷ vực tầng sáu không?"

Trước giờ hắn chưa từng sử dụng quỷ vực tầng thứ sáu. Hiện tại hắn chỉ duy trì được năm tầng quỷ vực mà thôi, khả năng của nó là khiến cho một số lệ quỷ không đủ đáng sợ biến mất. Đương nhiên cũng bao gồm cả người và kiến trúc, chỉ là loại biến mất này là tạm thời. Hắn không biết nó có thể khiến cho chúng biến mất bao lâu, nhưng sớm muộn gì những con quỷ biến mất kia cũng sẽ xuất hiện.

"Không, không nên sử dụng, tầng quỷ vực thứ sáu quá nguy hiểm. Nếu lỡ gây ảnh hưởng cho nguyền rủa của hộp âm nhạc thì xong đời."

Dương Gian không thể nào vô duyên vô cớ tạo ra những thí nghiệm đáng sợ như vậy. Hiện tại ở một mức độ nào đó hắn có thể duy trì sự bất tử, mặc dù có khả năng xuất hiện sai sót, cho nên tiếp tục tập kích liên tục mới là lựa chọn chính xác, chứ không cần thiết phải truy cầu cực hạn của lực lượng lệ quỷ.

Tiếp đến hắn nhìn bàn tay quỷ trắng bệch, không chút màu máu. Nếu bàn tay quỷ không cần duy trì cân bằng cho bản thân hắn, nó có thể áp chế được ba năng lực của quỷ. Bình thường tác dụng của bàn tay này không hề lớn, phần lớn là dùng để bảo vệ tính mạng của hắn. Nhưng hiện tại, thứ này đối với những vị ngự quỷ nhân khác mới chính là thứ trí mạng nhất. Bởi vì lúc này nó không cần phải duy trì sự cân bằng cho cơ thể của hắn, nên mức độ kinh khủng của nó đã tương đương với chuyện linh dị của quan tài quỷ tại thôn Hoàng Cương.

Có đủ năng lực để tiêu diệt một đoàn đội ngự quỷ nhân.

Dù sao cho đến hiện tại Dương Gian chưa từng phát hiện có ai sở hữu số lượng lệ quỷ lớn hơn con số 3.

Sau một giây, cả người Dương Gian biến mất. Lần này Dương Gian quyết định xâm nhập đến bên cạnh đám người này. Bọn họ sắp sửa phải đối mặt với lần tập kích thứ hai của Dương Gian. Tuy nhiên lúc này đám người kia không hề phát hiện ra, thậm chí còn đang tranh chấp với nhau vì chuyện vừa rồi.

- Phương tổng, chúng ta rời khỏi đây nhanh lên. Quỷ đã tập kích chúng ta một lần, như vậy sẽ có lần tập kích thứ hai. Chúng ta đều biết quỷ sẽ bất tử, nếu chúng ta tiếp tục bị lệ quỷ tấn công, thì trước sau gì cũng sẽ chết. Hiện tại chúng ta chịu phải tổn thất lớn như thế, chết nhiều người như vậy, dù có bỏ đi thì tổng bộ cũng không thể nào nói được điều gì.

Sắc mặt Ngô Vân đang cực kỳ cấp bách cùng sợ hãi.

Ngoại trừ việc vừa phải đối kháng với lần tập kích đáng sợ vừa rồi, hắn ta đang còn phải lo lắng xem xung quanh có quỷ khôi phục lại hay không. Mặc dù phần lớn người và quỷ đều đã biến mất, nhưng hiện tại vẫn còn chiếc đầu lâu của tên Lưu Đống kia nằm ở đây.

Chiếc đầu lâu này đang đảo loạn mắt nhìn khắp nơi, khiến cho người ta không thể không lo lắng.

- Đi, cứ đi đến phòng an toàn chờ một lúc. Nếu xác định được xung quanh không có gì thì tìm cái cớ rồi rời khỏi chỗ này.

Phương Thế Minh mở miệng nói, sau đó giải thích:

- Nếu thật sự bị quỷ để mắt đến, thì dù chúng ta có đi đến đâu cũng sẽ bị nó tập kích mà thôi. Việc chạy trốn không có bất cứ ý nghĩa nào cả. Cho nên trước tiên chúng ta cần phải xác định rõ tình hình đã. Mặc dù lần này chết khong ít người, nhưng điều này chả sao cả, số lượng người dự bị của chúng ta còn rất nhiều. Đến lúc đó lại tuyển thêm một nhóm vào để thay thế là được. Chúng ta sẽ không phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào.

Hắn ta là một vị tổng giám đốc, nếu không có nhân viên thì lại đi tìm một nhóm nhân viên khác. Nếu hắn ta không bị chết, Hội anh em sẽ không bao giờ bị tiêu diệt. Với lại, hắn ta cho rằng với chuyện linh dị ở cấp độ này không thể nào xử lý được hắn ta.

Khương Thượng Bạch bổ sung thêm một câu:

- Mang đầu của Lưu Đống đi cùng đi. Thứ này rất nguy hiểm, không thể bỏ mặc nó tại đây được, với lại có đôi khi thứ này sẽ tạo ra tác dụng cũng nên.

Địa vị của Ngô Vân không cao, nên không còn cách nào khác, hắn ta phải cẩn thận từng li từng tí để bọc chiếc đầu lâu kia lại. Đây là một chiếc đầu lâu quỷ, ngàn lần vạn lần chớ để bị nó nhìn tới, nếu không mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ tệ hại. Lúc trước khi Lưu Đống còn sống thì mọi chuyện đỡ hơn một chút, vì có tên này khống chế. Nhưng hiện tại hắn ta chết rồi, con quỷ đã khôi phục, cho nên nó càng đáng sợ hơn trước. Bởi vì không có thứ gì được làm bằng vàng hết, cho nên Ngô Vân chỉ còn cách dùng một chiếc áo bình thường. Nhưng đây chỉ là tạm thời ứng phó mà thôi, sau khi đến phòng an toàn sẽ xử lý tiếp.

Sau khi bọc xong, Ngô Vân cầm chiếc đầu lâu bị hư thối kia hỏi:

- Khương Thượng Bạch, anh không định sủ dụng quỷ vực hay sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ đi như thế này xuống?

Mặt Khương Thượng Bạch đen lại:

- Quỷ vực của tôi bị áp chế rồi, mắt quỷ của Dương Gian lợi hại hơn tôi.

Phương Thế Minh nói:

- Đi thang máy đi.

Cuộc va chạm giữa quỷ vực và quỷ vực sẽ có hai kết quả. Kết quả thứ nhất sẽ xảy ra khi có một quỷ vực yếu hơn, đương nhiên cái yếu hơn sẽ bị áp chế, không thể nào sủ dụng được. Kết quả thứ hai là cả hai đều có thể sử dụng, nhưng sẽ khiến cho cả hai bị quấy nhiễu, không thể nào sử dụng một cách bình thường được.

Cái thứ hai còn tốt một chút, dù bị quấy nhiễu, nhưng ảnh hưởng không lớn. Còn cái đầu tiên thì xui rồi, bởi vì như vậy coi như năng lực kia đã bị phế bỏ. Đương nhiên Khương Thượng Bạch gặp phải cái thứ hai rồi, quỷ vực của hắn ta đã bị quỷ vực của mắt quỷ áp chế, không thể nào sử dụng.

Ngay khi ba người chuẩn bị tạm thời rời đi, chạy đến căn phòng an toàn để tự vệ, thì trên thân thể xuất hiện sự khác thường. Một bàn tay của người chết, băng lãnh, không biết từ lúc nào đã túm lấy mắt cá chân của bọn họ, dường như có lệ quỷ đang ngăn cản, không muốn cho bọn họ rời đi.

- Đây, đây là lần tập kích thứ hai?

Mặt Ngô Vân tỏ ra kinh hãi, cả người liên tục run rẩy.

Không phải chỉ có một mình hắn ta gặp được lệ quỷ tập kích, mà Khương Thượng Bạch cũng thế. Hơn nữa, Khương Thượng Bạch chẳng những bị tóm ở mắt cá chân, mà còn bị một bàn tay đột nhiên xuất hiện và túm lấy bả vai. Ngoài trừ hai chỗ đó ra, hắn ta còn cảm nhận được phía sau đâu đang có mấy ngón tay ngọ nguậy, giống như có một cỗ thi thể đang sờ vào ót của hắn ta.

Loại âm lãnh, cùng cỗ hàn ý đáng sợ kia khiến cho lông tơ của hắn ta đều dựng hết lên. Tuy nhiên số lượng bàn tay người chết xuất hiện trên người Phương Thế Minh lại càng nhiều hơn, quần áo, tay áo, ống quần... Thậm chí bên trong miệng của hắn ta đều xuất hiện những ngón tay.

Giờ phút này, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh kia cũng đã lộ ra vẻ kinh hãi. Bởi vì Phương Thế Minh bắt đầu cảm giác được con quỷ trong người hắn ta bị áp chế.

Bình Luận (0)
Comment