---
"Lật xe, là một việc cực kỳ phổ biến trong giới ngự quỷ nhân."
Hắn thầm nghĩ trong lòng và cảm thấy chuyện này chỉ có thể giải thích theo kiểu như vậy. Một vị ngự quỷ nhân có kinh nghiệm phong phú, chết bên trong một chuyện linh dị không đáng chú ý nào đó cũng là việc thường có. Những người chưa từng tiếp xúc với chuyện linh dị sẽ không thể nào hiểu hết được sự đáng sợ của lệ quỷ. Giống như bàn tay quỷ trong tay Dương Gian vậy, nếu như nó bộc phát thành chuyện linh dị thì có lẽ chỉ là một chuyện linh dị cấp C. Cùng lắm một tháng nó chỉ giết mấy người. Nhưng nếu có ngự quỷ nhân muốn giam giữ nó, thì bất kỳ vị ngự quỷ nhân nào có số lượng lệ quỷ trong người nhỏ hơn ba tham dự vào đều là đi chịu chết.
"Không, không đúng."
Nhưng khi Dương Gian thu hồi lại bàn tay quỷ, hẳn lại tỏ ra nhíu mày, vì phát hiện ra điều bất thường. Mặc dù Phương Thế Minh đã chết, thi thể cũng nằm ở chỗ đó, nhưng lệ quỷ trong người hắn ta không hề khôi phục lại, thậm chí một chút xíu động tĩnh cũng không có.
Giống như... Trong thân thể hắn ta căn bản không có quỷ vậy.
"Tên Phương Thế Minh này có chút kỳ quái."
Trong lòng Dương Gian cũng bắt đầu nảy sinh sự cảnh giác. Có điều chỉ nhiêu đó thôi cũng không đủ ngăn cản hắn tiếp tục hành động. Tuy lần hành động này tiêu diệt được Phương Thế Minh nhưng Khương Thượng Bạch và Ngô Vân vẫn còn sống. Nhất là chiếc đầu lâu bên trong tay của Ngô Vân đã khiến hắn chú ý đến.
Hắn nhìn thấy rất rõ, vừa rồi chính chiếc đầu lâu kia đã ngăn cản bàn tay quỷ tập kích, với lại nó ngăn cản một cách tùy tiện.
"Nhất định phải loại bỏ một chút tai họa ngầm, trước tiên cứ xử lý tên Ngô Vân này trước rồi nói sau. Đã xác định được mấy con quỷ trong người Khương Thượng Bạch rồi. Mình đã hiểu khá rõ về chiếc áo liệm kia, còn quỷ vực của tên này thì bị quỷ vực của mình áp chế, không có tác dụng. Cho nên hiện tại tên này chỉ còn lại một con quỷ cuối cùng là chưa xuất hiện thôi."
Dương Gian vẫn tiếp tục hành động, ở bên trong ba tầng quỷ vực, Dương Gian di chuyển về phía Ngô Vân. Đối mặt với nguy hiểm đang tiến gần, nhưng Ngô Vân lại không hề hay biết gì. Lúc này hắn ta đang run rẩy, đang sợ hãi, riêng việc nhìn thấy thi thể của Phương Thế Minh nằm trên mặt đất thôi đã đủ khiến cho hắn ta cảm thấy tuyệt vọng.
- Khương Thượng Bạch, Phương, Phương tổng chết...
Ngô Vân nghẹn ngào kêu, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin.
Sắc mặt Khương Thượng Bạch dần âm trầm:
- Đừng có kêu, tôi nhìn thấy rồi, vừa rồi hắn ta không đỡ được lần tập kích kia nên bị xử lý.
- Không phải chứ, ngay cả chúng ta đều có thể sống sót, vì cái gì Phương tổng lại chết. Bàn tay quỷ dị kia không đáng sợ như thế chứ, anh cũng không sao mà.
Giọng điệu của Ngô Vân có chút run rẩy, nhưng vẫn lớn tiếng hỏi, dường như điều này có thể để cho hắn ta cảm thấy an toàn hơn một chút.
Khương Thượng Bạch nói:
- Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? Có lẽ thứ tập kích Phương Thế Minh mới thực sự là bàn tay quỷ, còn chúng ta chỉ bị nó ảnh hưởng mà thôi. Với lại loại tập kích này trước đây tôi chưa từng gặp phải, nên không thể nào phân tích ra nguyên nhân. Nhưng tôi dám chắc chắn, lần tập kích này có liên quan đến tên Dương Gian kia.
Ngô Vân vội vàng hỏi tiếp:
- Dương Gian? Không phải hắn chết rồi hay sao? Bị Phương tổng xử lý, ngay cả tổng bộ cũng gửi tin tức xác nhận rồi còn gì?
- Chỉ có lời giải thích đó mà thôi. Nếu Dương Gian chết thật, thì mấy con quỷ khôi phục của hắn không thể nào tìm đến chúng ta như vậy được. Mà hai lần tập kích này đã quá rõ ràng, đây là đang nhắm vào chúng ta. Toàn bộ khu vực này đều là địa bàn của Hội anh em chúng ta, trừ hắn ra, không có một ai dám đi vào trong này hết? Dù cho tổng bộ muốn tiêu diệt chúng ta đi nữa, bọn họ cũng cần phải thiết lập một kế hoạch, mà khi đó chúng ta sẽ nhận được tin tức từ trước.
Ánh mắt Khương Thượng Bạch nhìn ra xung quanh, cảnh giác đến cực độ.
- Cho nên... Chẳng mấy chốc nữa lần tập kích thứ ba sẽ đến, cậu và tôi, chuẩn bị một chút đi, có lẽ lần tiếp theo một trong hai người chúng ta sẽ phải chết.
Dù có ngu ngốc đến mấy, thì sau khi bị lệ quỷ tập kích hai lần mà còn chưa phản ứng lại là một điều ngu ngốc. Nghe lời phân tích của Khương Thượng Bạch, Ngô Vân tỏ ra kinh hãi. Bởi vì thứ tập kích bọn họ không phải là quỷ, mà chính là Dương Gian đang khống chế lệ quỷ. Ngô Vân vừa sợ vừa giận, lại nhìn thấy thi thể của Phương Thế Minh thì không khỏi thốt ra những lời nhục mạ.
- Chết tiệt, tất cả đều là do tên Phương Thế Minh hại, cái gì mà đã giết chết Dương Gian, xử lý xong toàn bộ. Suốt ngày giả dạng như kiểu một vị lão đại, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được. Hiện tại thì hay rồi, đám người chúng ta bị tên này hại cho thảm.
Nếu Dương Gian thật sự còn sống, như vậy lúc này tình cảnh của bọn họ còn nguy hiểm hơn việc bị lệ quỷ để mắt đến. Bởi vì ít ra quỷ sẽ còn hành động theo quy luật của nó, mà bộ dạng hiện tại của Dương Gian đã cho bọn họ biết, hắn muốn không chết không thôi với Hội anh em.
Khương Thượng Bạch quát to với không khí xung quanh.
- Dương Gian, tôi có thể hiểu được tâm lý trả thù của cậu, nhưng tôi cũng là đội trưởng của tổng bộ. Cậu gánh được hậu quả khi xử lý tôi hay sao?
- Bất kể nguyên nhân là gì, chức vị đội trưởng kia của cậu không thể nào gánh được trách nhiệm này. Mà nếu không có sự che chở của tổng bộ, những người bằng hữu, thân thích của cậu tại thành phố Đại Xương đều sẽ phải xong đời.
- Hội anh em chúng tôi vẫn còn có người, bọn họ không dễ nói chuyện như tôi đâu.
- Người ra tay với cậu lúc trước là Phương Thế Minh đã bị cậu xử lý rồi. Như vậy cậu nên thu tay lại đi, tôi có thể tiếp quản Hội anh em cùng cậu bàn bạc. Cậu muốn cây kéo quỷ, tôi có thể cho cậu, còn cho thêm...
Hắn ta định đàm phán với Dương Gian, nhằm ngăn chặn cuộc đấu tranh này. Bởi vì Khương Thượng Bạch biết, nếu chuyện này còn tiếp diễn, hắn ta chắc chắn sẽ phải chết ở chỗ này, không có bất cứ cơ hội sống nào dành cho hắn ta. Quỷ vực của Dương Gian mà hắn ta còn không ra được, thì sống thế nào đây Nhưng không đợi cho hắn ta nói xong, câu trả lời của Dương Gian là một tiếng kêu đầy thảm thiết, thê lương.