---
Một bàn tay tái nhợt, băng lãnh xuất hiện từ trong không khí. Nó giống như bàn tay quỷ của lần trước, xuất hiện một cách vô thanh vô tức. Nhưng lúc này, bàn tay quỷ dị kia đang túm chặt lấy cổ của Ngô Vân. Khi tiếng kêu thảm thiết kia dừng lại, cả người Ngô Vân bị bẻ gãy, thân thể mềm nhũn lơ lửng trên không trung.
Trên người của hắn ta được che kín bởi những đường máu. Những đường màu này giống như một loại nguyền rủa nào đó, chúng tạo thành một ít chữ, tiết lộ ra tin tức nào đó. Chỉ là loại nguyền rủa này đã bị cưỡng ép ngăn căn, hiện tại nó không có bất cứ phản ứng nào.
- Ngô Vân?
Khương Thượng Bạch hoảng sợ gọi, nhưng không biết làm gì, chỉ trơ mắt nhìn Ngô Vân đứng cách hắn ta một đoạn không xa chết dần dần. Một người đã thành công ngăn cản hai lần tập kích trước lại chết ở trong bàn tay quỷ dị kia như một người bình thường, không có bất cứ năng lực phản kháng nào.
- Áp chế lệ quỷ... Bàn tay kia có thể áp chế lệ quỷ.
Khương Thượng Bạch chứng kiến nguyền rủa trên người của Ngô Vân không phát huy ra hiệu quả thì lập tức hiểu ra vấn đề. Đồng thời cũng biết vì sao Phương Thế Minh lại dễ dàng bị xử lý như vậy. Bàn tay quỷ thực sự có được năng lực áp chế lệ quỷ, điều này giống như... Chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ trong căn cứ huấn luyện vậy.
"Dương Gian từng đích thân giam giữ qua quan tài quỷ, tiếp xúc với quan tài quỷ, đồng thời còn thành công sống sót cả hai lần. Đây chẳng lẽ là một loại năng lực mà hắn nhận được từ một bộ phận nào đó của Cảnh sát quỷ hay sao?"
Nghĩ đến đây, cả người Khương Thượng Bạch cảm thấy lạnh run. Nếu thật sự như vậy thì quá đáng sợ. Tên Dương Gian vẫn còn che giấu rất nhiều thứ, không đơn giản như những gì lộ ra trong hồ sơ. Thậm chí, trước đó việc Dương Gian bị giết cũng là do hắn giả vờ.
Dù sao hắn có được năng lực áp chế lệ quỷ, có được đặc tính của Cảnh sát quỷ, khả năng hắn sẽ nhờ vào khả năng này để ngăn cả Phương Thế Minh tập kích. Thế nhưng, hiện tại mọi thứ xung quanh đều bị bao phủ bởi một ánh sáng màu đỏ, cực kỳ yên tĩnh. Không có ai nói chuyện, không một ai đáp lại Khương Thượng Bạch, dường như việc Dương Gian còn sống chỉ là suy đoán của riêng hắn ta mà thôi.
- Lộc cộc...
Sau khi Ngô Vân chết, chiếc đầu lâu hư thối bị hắn ta bọc bên trong chiếc áo rơi xuống đất, rồi lăn lông lốc. Khương Thượng Bạch lập tức chú ý đến nó, hắn ta vội vàng tiến lên, định cướp lấy chiếc đầu lâu này. Nếu lúc này trong tay hắn ta mà có thêm một con quỷ, thì cơ hội sống sót sẽ tăng cao thêm được một chút. Cho dù chiếc đầu lâu hư thối này có nguy hiểm đi nữa, hắn ta cũng mặc, dù sao nó cũng còn tốt hơn việc bị người khác giết chết.
Phải nói là phản ứng của Khương Thượng Bạch rất nhanh, nhưng có nhanh đến mấy cũng không thể nào bằng Dương Gian đang ở bên trong quỷ vực được. Một bàn tay quỷ dị xuất hiện bên cạnh chiếc đầu lâu hư thối kia, sau đó nhấc nó lên. Cuối cùng cả bàn tay kia và chiếc đầu lâu hư thối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
Hành động kia của Khương Thượng Bạch đã trở nên vô dụng. Đồng thời thi thể của Ngô Vân cũng biến mất.
- Chết tiệt....
Mặt Khương Thượng Bạch trắng bệch, không chút màu máu, giống như một người chết vậy, cực kỳ khó coi. Không cướp lấy được chiếc đầu lâu bị hư thối này có nghĩa là hắn ta đã thiếu đi một chút cơ hội sống sót.
Lúc này hắn ta cảm thấy thật sự tuyệt vọng cùng bất lực. Bởi vì hiện tại toàn bộ tòa cao ốc bình an chỉ còn lại mỗi một mình hắn ta, những người khác đều đã chết hết cả rồi. Một người cũng không còn, không có ai có thể giúp hắn ta nữa.
Vả lại Khương Thượng Bạch hiểu, sở dĩ bản thân hắn ta trở thành người sống sót cuối cùng, cũng không phải vì hắn ta lợi hại như thế nào. Mà những lần tập kích trước đó, mục tiêu chủ yếu của Dương Gian không phải là hắn ta, cho nên hắn ta mới có thể cầm cự được. Nhưng hiện tại, hắn ta sẽ phải đơn độc đối chọi với lần tập kích thứ ba.
"Có chống đỡ được không đây?"
Trong lòng Khương Thượng Bạch thầm nhủ, bàn tay khẽ run run, cả người tựa như đang mềm nhũn. Hoảng sợ đang không ngừng xuất hiện trong lòng hắn ta, khiến cho tâm tình của hắn ta gần đến với biên giới sụp đổ.
Lúc này hắn ta mới biết được, sự chênh lệch giữa hắn ta và Dương Gian không phải về phương diện số lượng lệ quỷ. Mặc dù hiện tại hắn ta cũng đang có ba con lệ quỷ giống với Dương Gian, nhưng trước mắt hắn ta lại không hề có bất cứ lực phản kháng nào đối với chuyện này, tùy tiện bị ngược sát.
Hiện tại hắn ta mới biết được sự đúng đắn của câu nói:
"Dương Gian không hổ là ngự quỷ nhân đã từng sống sót qua hai chuyện linh dị cấp S."
"Đến rồi."
Đột nhiên, lòng Khương Thượng Bạch trầm xuống, hắn ta nhìn thấy trên tòa cao ốc bị tàn phá dưới chân hắn ta đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu đen đang lắc lư. Nó giống như có một người nào đó đang di chuyển gần ánh đèn. Vì thế bóng của người này mới to lớn được như thế. Tuy nhiên khi nhìn về phía nguồn của chiếc bóng lại không thấy bất cứ một ai, vả lại cái bóng này nồng đậm như một đoàn hắc ám, quỷ dị hơn... Cái bóng này không có đầu.
Quỷ ảnh!
Khương Thượng Bạch nhận ra con quỷ này, đây chính là chiếc bóng luôn luôn xuất hiện sau lưng của Dương Gian. Hắn ta từng chú ý đến, phía sau lưng Dương Gian có chiếc bóng giống như này, không có đầu, bất kể nhìn từ góc độ nào, hay chiếu bằng nguồn sáng nào đều không thể nào xóa tan đi khuyết điểm không đầu của nó.
"Lần tập kích đầu tiên là mắt quỷ, lần thứ hai là bàn tay quỷ, còn lần thứ ba này chính là quỷ ảnh, chúng tương ứng với ba con quỷ trên người của Dương Gian. Quả nhiên tên này vẫn còn sống."
Hiện tại hắn ta hoàn toàn tin tưởng rằng Dương Gian vẫn còn sống. Tập kích của ngự quỷ nhân chính là như vậy, bọn họ không bao giờ sử dụng lực lượng của một con lệ quỷ liên tục được. Giữa chúng cần khắc chế lẫn nhau để giữ thăng bằng, cho nên cách tốt nhất chính là thay thế nhau để sử dụng. Thế nhưng ngay tại lần tập kích thứ ba sắp sửa đến, Dương Gian chuẩn bị tấn công vào Khương Thượng Bạch.
Tại một chỗ dưới lòng đất của cao ốc bình an có một căn phòng an toàn. Bên trong phòng an toàn có một gian phòng đơn độc. Chỉ trong chốc lát, cửa của căn phòng này đột nhiên mở ra. Một mùi hôi thối ẩm mốc từ lâu đột nhiên thoát ra ngoài, ở bên trong căn phòng, một bóng người chậm rãi đi ra.
"Mình đã chết mất một lần?"