---
"Hắn ta còn sống?"
Trầm Lương trợn tròn hai mắt, trong lòng không sinh ra sự e dè, vô ý lùi ra sau một bước. Hắn ta tỏ ra sợ hãi đối với Vệ Cảnh.
- Dương Gian, chưa chết. Vệ Cảnh mở miệng nói chuyện, giọng điệu cực kỳ khô khốc, quái dị, khiến cho người ta cảm giác không quen.
- Tôi biết, có thể sống sót dưới loại tập kích ở cấp bậc đó thì chỉ còn lại một nguyên nhân, hắn động vào hộp âm nhạc.
Sắc mặt Vương Tiểu Minh cực kỳ bình tĩnh, không hề tỏ ra kinh ngạc đối với phán đoán của Vệ Cảnh. Người tổ trưởng vừa mới mở miệng khuyên kia đứng dậy tỏ ra kinh ngạc nói:
- Cái gì? Ngài biết Dương Gian vẫn còn sống? Vậy tại sao còn muốn để cho đám người Hội anh em đi đối kháng với lệ quỷ?
Vương Tiểu Minh nhìn người này:
- Dương Gian chết hay sống quan trọng lắm hay sao? Ở trong thời điểm nào đó giữa quỷ và người là không có hạn chế, thậm chí có đôi khi người còn nguy hiểm hơn cả quỷ.
Người tổ trưởng kia chỉ biết câm nín, bởi vì hắn ta hiểu được ý tứ trong câu nói của Vương Tiểu Minh, cũng vì thế hắn ta mới không biết nói cái gì để phản bác lại. Lúc này, bất cứ chuyện gì đang xảy ra bên ngoài không có liên quan gì đến Khương Thượng Bạch ở trên tầng cao nhất của tòa cao ốc bình an hết.
Ngay khi hắn ta nghĩ đến khả năng Dương Gian vẫn còn sống liền cầu cứu tổng bộ. Nhưng hiện tại những chuyện này không còn liên quan gì với hắn ta nữa. Thậm chí điện thoại di động định vị vệ tinh đều bị hắn ta ném sang một bên, không để ý đến. Hiện tại xem ra dù tổng bộ có đồng ý cứu viện hắn ta đi nữa thì khi bọn họ đến nơi hắn ta cũng đã ngỏm rồi.
Chỉ là hắn ta nghĩ gửi tín hiệu cầu cứu dù sao cũng tốt hơn là không gửi, lỡ như bản thân sẽ được cứu nhờ tín hiệu cầu viện này thì sao? Có điều sự tàn khốc của hiện thực đã dập tắt đi chút hi vọng cuối cùng của hắn ta.
Lúc này chiếc bóng màu đen đang lơ lửng giữa tầng lầu kia đang chậm rãi di chuyển, từng bước từng bước một tiếp cận hắn ta.
"Cái bóng chính là quỷ, chỉ cần ngăn cản được thứ kia hẳn mình sẽ không sao."
Khương Thượng Bạch thầm nghĩ trong lòng, hắn ta không hề ký thác toàn bộ hi vọng vào chiếc áo liệm. Đúng là quỷ áo liệm có khả năng ngăn cản lệ quỷ tập kích đấy, nhưng điều này cũng không phải là tuyệt đối.
Nếu không, người khống chế áo liệm trước đó vì sao lại bị chết?
Lúc này Khương Thượng Bạch đồng thời nâng hai chân lên. Theo lý mà nói thì một người bình thường không thể nào thực hiện được động tác như này mới đúng. Chuyện này lại xảy ra ở trên người của hắn ta. Dường như đang có một loại lực lượng quỷ dị nào đó chống đỡ thân thể giúp hắn ta. Thế nhưng ngay khi hắn ta vừa mới nâng hai chân lên không trung, bên trong bóng đen dưới chân đột nhiên xuất hiện một đôi chân của người chết. Hai chiếc chân này mọc đầy thi ban, cực kỳ quỷ dị và âm lãnh, nó thay thế chân của hắn ta chạm vào đất.
Hiện tại hắn ta chẳng khác gì đang đi cà kheo, hai chân không chạm đất, lơ lửng trên không, nhưng lại có thể di chuyển một cách bình thường. Bởi vì lúc này đang có một đôi chân giống lệ quỷ đang thay hắn ta di chuyển.
Con quỷ này của hắn ta không tồn tại trong hồ sơ ghi chép, là do hắn ta che giấu nó. Đối với người khác mà nói, đây là một con quỷ bí ẩn của hắn ta, nhưng ở bên trong nội bộ của Hội anh em lại có không ít người biết về nó. Bởi vì con quỷ này lại chủ động để cho Khương Thượng Bạch đè lên trên người nó, danh hiệu là quỷ dẫm người. Hay còn tên gọi khác là người dẫm quỷ.
Con quỷ này rất đặc biệt. Bởi vì cặp chân giống như người chết kia sẽ di chuyển thay hắn ta, một khi nó đạp trúng phải người nào đó, người kia chắc chắn sẽ phải chết, đây là điều không thể nghi ngờ. Dù cho người kia có là ngự quỷ nhân đi nữa cũng chưa chắc đã có thể chống đỡ được một lần giẫm của nó.
Điều đặc biệt nhất chính là nó có thể đụng vào lệ quỷ.
Trước kia, ở trong một chuyện linh dị nào đó, Khương Thượng Bạch từng dùng con quỷ này để giẫm lên một con quỷ thực sự. Quỷ bị nó đạp trúng sẽ bị đình trệ mấy giây, mấy chục giây, thậm chí là mấy phút. Trong đoạn thời gian đó, quỷ sẽ không thể nào hành động. Nếu có thể phối hợp tốt, hắn ta hoàn toàn xử lý được một ít chuyện linh dị khiến cho người ta phải cực kỳ nhức đầu.
Quỷ vực phối hợp với quỷ dẫm người, kèm theo quỷ áo liệm. Khương Thượng Bạch tự tin có thể đối mặt với bất cứ chuyện linh dị nào dưới cấp S. Dù cho hắn không thể xử lý nó, cũng không thể nào chết một cách tùy tiện bên trong tay của nó. Cho dù trở thành đội trưởng, hắn ta cũng có thể dựa vào năng lực của ba con quỷ này để trấn áp người khác.
"Chỉ cần quỷ ảnh đến gần và bị mình đạp trúng, thì sau đó dù nó bị áp chế bao nhiêu thời gian, mình đều sẽ không phải chết trong tay của thứ này.:
Trong lòng Khương Thượng Bạch thầm nghĩ như vậy. Khi đối mặt với bàn tay quỷ, hắn ta có chút bất lực, nhưng quỷ ảnh lại khác. Cái bóng sẽ nằm trên mặt đất, sẽ bị hắn ta đạp trúng, cũng sẽ giẫm được. Còn bàn tay quỷ vừa nãy chui ra từ trong cơ thể lại khác. Hai chân của hắn ta không thể nào dẫm trúng, chỉ đành cầu nguyện quỷ áo liệm phát huy tác dụng.
Chiếu rọi ở trên mặt đất, trên vách tường, lúc này quỷ ảnh đang dần dần tăng tốc. Hiện tại nó đã đến bên cạnh Khương Thượng Bạch, bên trong các bóng đen nhánh, nồng đậm kia bắt đầu vươn tay ra. Cánh tay này không còn là cái bóng nữa, mà chính là thực thể, nó đang nâng lên khỏi mặt đất và đưa về phía cánh tay của Khương Thượng Bạch.
Khương Thượng Bạch không tránh né, bởi vì hắn ta biết bản thân đang bị quỷ vực bao phủ, có né cũng như không. Cho nên chủ động đứng yên mặc cho quỷ ảnh túm lấy cánh tay của hắn ta. Hắn ta tin tưởng quỷ áo liệm có thể ngăn cản được lần tập kích này.
Quả nhiên, ngay khi Khương Thượng Bạch cảm giác được có một cỗ khí tức âm lãnh muốn xâm nhập vào trong cánh tay hắn ta từ chỗ bị túm, để cho cánh tay hắn ta chuẩn bị mất đi tri giác. Nhưng lúc này chiếc áo liệm trên người hắn ta lại phát huy tác dụng, nó ngăn cản loại xâm lấn này, để cho tính mạng hắn ta được đảm bảo.
Nhân lúc quỷ ảnh tập kích hắn ta, hắn ta cũng bắt đầu tập kích cái bóng trên mặt đất. Đôi chân mọc đầy thi ban của người chết nâng lên, bước về phía trước một bước và giẫm một chân lên mặt đất có dính cái bóng màu đen.
Ngay lập tức quỷ ảnh tỏ ra giống như đang bị thứ gì đó tập kích, nó không thể nào bắt lấy cánh tay của Khương Thượng Bạch. Đột nhiên nó buông ra, sau đó rơi xuống mặt đất rồi biến lại thành cái bóng. Đồng thời toàn bộ cái bóng không đầu kia bắt đầu lay động, giống như đang giãy dụa, lại giống như muốn bỏ chạy. Chẳng những đẩy lùi được tập kích của quỷ ảnh, mà còn có thể áp chế được nó.