Chung Sơn lắc đầu nói:
- Tốt nhất nên đi nhìn một chút, nếu Dương Gian thực sự không chết thì chúng ta sẽ không phải gặp nguy hiểm. Hắn không phải là người không có lý trí, cũng không phải là ngự quỷ nhân có trạng thái tinh thần bị sụp đổ, nên khả năng ra tay với chúng ta là không lớn. Đương nhiên, nếu suy đoán của tôi là sai, Dương Gian thực sự đã chết rồi và thứ đang gây ra chuyện này là mấy con quỷ trong người hắn, thì việc hiện tại chúng ta qua đó giúp đỡ Hội anh em cũng chính là đang tự giúp chính mình.
- Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, nếu còn chơi trò khôn lỏi, thì đó mới chính là tìm đường chết. Tôi không thể nào cược tính mạng của bản thân vào lời suy đoán kia được.
Nói xong, hắn ta đứng dậy khỏi ghế sô pha, chuẩn bị đi đến cao ốc bình an. Quách Phàm cũng đi theo phía sau:
- Nếu Dương Gian chưa chết thì sao?
- Nếu Dương Gian chưa chết, đương nhiên chúng ta qua đó để xem kịch. Hội anh em cũng không phải là người của tổng bộ, chết thì chết chứ sao. Thời đại này còn thiếu ngự quỷ nhân bị chết hay sao mà cậu còn lo. Còn việc Khương Thượng Bạch có bị chết hay không đều là do Dương Gian quyết định, tổng bộ có trách phạt thì cũng do Dương Gian gánh, chúng ta không liên quan gì đến chuyện này hết.
Chung Sơn tỏ ra bộ dạng chẳng liên quan.
Quách Phàm gật gật đầu, cảm thấy lời này rất đúng. Số người có suy nghĩ giống bọn họ cũng không chỉ có một hai.
Lúc này Tào Dương còn đang ngồi nghỉ ngơi ở trên một con đường nào đó trong quỷ vực, sau khi nhận được tin nhắn cầu cứu này, hắn ta lập tức chìm vào suy tư.
"Thú vị, vậy mà Hội anh em lại có ngày như này, lại nhờ tổng bộ gửi tin nhắn cầu cứu giúp bọn họ. Đây chính là chuyện trước nay chưa từng có. Khả năng cao Dương Gian vẫn chưa chết. Nếu không thì chỗ bọn họ gặp phải lệ quỷ tập kích cũng quá trùng hợp đi. Quỷ vực bao phủ khu vực lớn như vậy, chỗ khác thì không sao, ngược lại tòa cao ốc bình an lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Hắn ta cười cười, sau đó nhanh chóng chạy đến cao ốc bình an. Hắn không cần phải cảnh giác đối với bất cứ thứ dị thường ở xung quanh nữa. Nếu quỷ đã xuất hiện ở cao ốc bình an, như vậy những chỗ khác sẽ cực kỳ an toàn.
- Khương Thượng Bạch cần giúp đỡ?
Ở một chỗ khác, Lý Quân cũng nhận được đoạn tin nhắn này, hắn ta không có suy nghĩ gì nhiều mà lập tức đi về phía đó. Ngoại trừ hắn ta ra còn có đám người Tô Phàm, Liễu Tam, Lý Nhạc Bình, Vương Giang, Trương Lôi cũng đều nhận được tin nhắn. Những người nhận được tin tức đều lập tức chạy đến cao ốc bình an để quan sát.
Trong đó có một số người tính chạy qua xem náo nhiệt, nhưng vẫn có không ít người định qua đó giúp một tay. Còn một ít khác lại muốn qua đó để tụ họp với những vị ngự quỷ nhân khác, nhằm tự vệ, đồng thời cũng muốn thương lượng xem nên xử lý chuyện linh dị lần này như thế nào, dù sao càng nhiều người thì lực lượng cũng sẽ càng lớn.
Mặc dù ý nghĩ của mọi người không hề giống nhau, nhưng đều thống nhất phương hướng tụ tập.
Cùng lúc đó, bên trong phòng họp của tổng bộ, người gửi đi đoạn tin nhắn này không phải ai khác mà chính là Vương Tiểu Minh.
- Giáo sư Vương, mặc dù hôm nay ngài toàn quyền phụ trách chuyện này. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, vì cái gì hiện tại mới gửi tin nhắn cầu cứu đi? Khương Thượng Bạch cầu cứu trước đó khá lâu rồi mà?
Số lượng người bên trong phòng họp không nhiều, chỉ có một ít người, người vừa nói chuyện chính là Trầm Lương. Dù khuôn mặt của hắn ta khá hiền lành, nhưng ánh mặt lại lộ ra vẻ nghi hoặc. Hắn ta nghi ngờ Vương Tiểu Minh đang muốn kéo dài thời gian để hãm hại người của Hội anh em bị đoàn diệt ở trong chuyện linh dị lần này.
Vương Tiểu Minh bình tĩnh nói:
- Có một số việc cần chứng thực, cũng có ít thông tin cần thời gian mới có thể thu thập. Để cho đám người Hội anh em chống đỡ lần tập kích thứ nhất của lệ quỷ. Đây là một khoản mua bán cực kỳ có lời, trong mắt tôi, mạng của bọn chúng còn không có giá trị bằng một chiếc máy tính trong tổng bộ. Phế vật thì nên có tác dụng của phế vật.
Trầm Lương ngạc nhiên, từ lời của Vương Tiểu Minh hắn ta có thể nghe ra được, Vương Tiểu Minh đang cực kỳ bất mãn với Hội anh em. Thế nhưng trước kia hình như Vương Tiểu Minh cũng nhận được giúp đỡ từ Hội anh em mà, khi đó hắn ta làm thí nghiệm về chuyện linh dị bên trong phòng thí nghiệm của Hội anh em.
Tình hữu nghị như này sao có thể nói muốn lật là lật được chứ?
Có phải là trước đó tên này bị Hội anh em cắt xén tiền lương? Hay là bắt tăng ca mà không chịu trả tiền tăng ca?
Cũng có vài vị tổ trưởng lên tiếng nhắc nhở:
- Nếu kéo dài như vậy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khi đó sẽ có ngự quỷ nhân bị chết, đây không phải là tín hiệu tốt.
Vương Tiểu Minh chậm rãi nói:
- Đến lúc mấu chốt tôi sẽ để cho Vệ Cảnh qua đó một chuyến. Tạm thời không thể điều động Tần lão và đinh đóng quan tài được. Xử lý chuyện linh dị không thể nào đưa lá bài tẩy ra cùng một lúc như thế được, chỉ khiến bản thân thua thảm hơn mà thôi.
Vệ Cảnh?
Trong lòng Trầm Lương run lên. Đây là một cái tên cực kỳ quen thuộc, nếu hắn ta nhớ không lầm thì đây là ngự quỷ nhân cùng thời với đám người Phùng Toàn, tư lịch rất già dặn. Chỉ là đám người lúc đó đã chết gần hết, không còn bao nhiêu. Vệ Cảnh cũng không ngoại lệ, dường như lúc trước vì sắp sửa phải chết bởi lệ quỷ khôi phục, nên đành bất đắc dĩ tiến vào trong quan tài quỷ làm vật thí nghiệm. Sau đó, mọi người đã nhìn thấy thi thể của hắn ta trong chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ...
Không đợi cho Trầm Lương tiếp tục suy nghĩ thêm. Ánh sáng bên trong căn phòng họp đột nhiên tối sầm lại, giống như xung quanh đang bị hắc ám xâm lấn. Đồng thời có một luống ánh sáng màu đỏ mà không ai nhìn thấy đang dần thối lui.
Trong chỗ sâu nhất của đoàn hắc ám này, một bóng người đang chậm rãi đi ra. Sắc mặt của người kia đã biến thành màu đen, giống như người chết. Toàn thân người này tỏa ra một cỗ khí tức âm lãnh, động tác đi đến chậm rãi này cực kỳ cứng ngắc, trông chẳng khác gì một bức tượng gỗ. Riêng ánh mắt của người này đã chết lặng, tĩnh mịch, nhưng nó lại để lộ ra một loại ánh sáng quỷ dị. Điều khiến cho người ra chú ý hơn chính là thứ được cầm trong tay của Vệ Cảnh, một chiếc dây thừng cũ kỹ, thô ráp, trông chẳng khác gì sợi dây dùng để cho người ta tự tử.