---
Trong lòng Khương Thượng Bạch trầm xuống, hắn ta phát hiện ra bản thân không thể nào so tiêu hao với Dương Gian được. Ba con quỷ đối chọi với ba con quỷ, thì chắc chắn người chết sẽ là người không thể cầm cự được.
Bằng bất cứ giá nào Khương Thượng Bạch cũng muốn hòa giải với Dương Gian:
- Nếu không tôi sẽ đền bù tổn thất cho cậu, cho cậu một cái giá hài lòng là được? Nói thế nào đi nữa, tôi cũng là một vị đội trưởng của tổng bộ, cho tôi một cơ hội đi.
Hắn ta không muốn chết. Hắn ta đã phải trả giá nhiều thứ như vậy mới có được ngày hôm nay thì sao lại cam tâm chết ở trong tay ngự quỷ nhân chứ.
Dương Gian nhìn hắn ta, khóe miệng để lộ ra một nụ cười lạnh:
- Cậu cho rằng cậu đang dẫm lên cái bóng của tôi, cùng với việc dựa vào chiếc áo liệm mà lúc trước tôi nộp lên cho tổng bộ là có thể chống đỡ được tập kích của tôi hay sao? Sở dĩ tôi hiện thân ra để nói chuyện cùng cậu không phải là vì tôi muốn giảng hòa, mà là muốn để cho cậu hiểu rõ, dù lệ quỷ của tôi không có khôi phục lại, tôi cũng có thể tiêu diệt được hết Hội anh em.
- Đừng có lấy thân phận đội trưởng ra để dọa tôi, trước khi trời sáng, tôi vẫn còn là đội trưởng... Nhưng dù tôi không phải là đội trưởng thì thế nào? Đối với một vị đội trưởng như tôi, đám người Hội anh em các cậu lại không chừa cho một chút cơ hội, dù là nhỏ nhoi nhất. Bảo là sẽ cho ra kết quả trước sáu giờ thì trước sáu giờ liền xử lý tôi.
- Hiện tại, chẳng qua tôi lặp lại chuyện kia một lần nữa mà thôi. Tuy nhiên đối tượng sẽ phải đảo chiều, như vậy là rất công bằng, đúng không?
Mặt Khương Thượng Bạch tối sầm:
- Chuyện này là do cậu ra tay trước.
- Tôi không ra tay trước chẳng lẽ lại chờ cho Hội anh em các cậu chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện rồi đi xử lý tôi hay sao? Con nít đánh nhau người ta còn biết ra tay trước là chiếm lợi thế, chẳng lẽ cậu còn cần tôi giảng giải nó ra hay sao? Tôi biết cậu muốn kéo dài thời gian, có phải là do tín hiệu cầu cứu lúc trước hay không? Đúng là có người đang chạy đến, nhưng vô dụng thôi, trước khi bọn họ chạy đến nơi tôi đã xử lý được cậu rồi. Tôi sẽ không để cho bọn họ thất hứa đâu, bọn họ sẽ đi đến đây và nhặt xác cho cậu, vừa kịp lúc.
Nói xong, Dương Gian lại chỉ chỉ tay xuống dưới chân:
- Với lại, từ nãy đến giờ chẳng lẽ cậu không phải hiện ra điều bất thường nào hay sao?
Khương Thượng Bạch vội vàng cúi đầu quan sát. Chiếc bóng màu đen bị hắn ta dẫm dưới chân không biết từ lúc nào đã trải rộng ra, nó giống như một giọt mực nhỏ vào trong nước vậy, giống như kiểu muốn nhuộm đen toàn bộ mọi thứ xung quanh.
Phạm vi của chiếc bóng màu đen kia đang nhanh chóng mở rộng, trong quãng thời gian trò chuyện ngắn ngủi, toàn bộ tầng cao nhất còn sót lại của tòa cao ốc đã bị bóng màu đen bao phủ. Nhưng nhiêu đó còn chưa tính là gì, từng bóng dáng màu đen dần dần chui ra khỏi mặt đất, giống như vô số cỗ thi thể đang hành động vậy.
"Lệ quỷ khôi phục?"
Trong lòng Khương Thượng Bạch run lên bần bật, hắn ta vội vàng nhìn về phía Dương Gian. Tên gia hỏa này bị điên rồi hay sao, vì sao lại liều lĩnh để sử dụng năng lực lệ quỷ như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ chết? Hay là Dương Gian thực sự quyết tâm muốn tiêu diệt hết toàn bộ Hội anh em, bất kể cái giá có là gì đi nữa hắn đều chấp nhận?
Khương Thượng Bạch không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Mặc dù Khương Thượng Bạch đã đạp trúng cái bóng, nhưng không thể nào ngăn cản nó lan rộng ra. Cảm giác bất bổn ở dưới chân đang càng ngày càng nghiêm trọng. Cảm giác âm lãnh trước đó từng xâm nhập vào trong người hắn ta lại một lần nữa xuất hiện.
Đột nhiên, trên mặt đất đen nhánh xuất hiện mấy cánh tay. Mỗi cánh tay đều có một bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay, hai chân, cổ của Khương Thượng Bạch, đồng thời đang dần dần kéo hắn ta vào lòng đất. Khương Thượng Bạch đang dần hạ xuống, cả người hắn ta bắt đầu dần chìm vào trong bóng tối bị bóng đen kia nuốt mất. Hắn ta lập tức biết được bản thân sắp thua nên quát to.
- Dương Gian, giữa chúng ta không có oán hận gì, vì sao phải làm ra chuyện như thế này?
Dương Gian không muốn lảm nhảm với hắn ta.nếu hôm nay Khương Thượng Bạch không có mặt ở cao ốc bình an. Thì có lẽ hắn sẽ không tốn thời gian đi xử lý tên này, mà sẽ cho tổng bộ chút mặt mũi. Nhưng hôm nay, tên này lại ở đây. Điều này có nghĩa là hắn ta tham dự vào kế hoạch tiêu diệt Dương Gian.
Không thù không oán?
Từ này mà hắn ta vẫn nói ra được, không cảm thấy ngại miệng hay sao?
Chẳng lẽ hắn coi Dương Gian là đứa trẻ lên ba, muốn lừa thế nào thì lừa?
- Thành thành thật thật biến mất khỏi thế giới này không tốt hay sao?
Dương Gian đi đến, lạnh lùng dùng tay túm lấy cổ của hắn ta, sau đó nhấn xuống mặt đất. Tốc độ thôn phệ của quỷ ảnh quá chậm, hắn không thể không động tay. Cú nhấn này khiến cho Khương Thượng Bạch hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, bởi vì hắn ta phát hiện ra quỷ áo liệm đã bị mất đi tác dụng. Trong nháy mắt quỷ ảnh đã xâm nhập được vào trong người của hắn ta. Mà từ đó về sau, bất cứ chỗ nào bị quỷ ảnh xâm nhập thì hắn ta sẽ không thể nào cảm giác được. Giống như thân thể này của hắn ta đang thay đổi một người chủ nhân khác.
"Tên Dương Gian này còn che giấu thủ đoạn? Hắn có thể áp chế được quỷ của mình... Đây là năng lực của cảnh sát quỷ."
Khương Thượng Bạch muốn giãy dụa, muốn gào thét, nhưng không làm được bất cứ điều gì. Hắn ta chỉ biết trơ mắt nhìn cánh tay của Dương Gian nhấn hắn ta chìm vào trong bóng tối, bị thứ này thôn phệ.
"Thế mà phải sử dụng ba danh ngạch của bàn tay quỷ mới có thể khiến cho quỷ áo liệm hoàn toàn mất năng lực?"
Nhìn lấy Khương Thượng Bạch biến mất ở trong bóng tối, Dương Gian nhất thời nhíu mày. Bởi vì hắn phát hiện ra bản thân có chút kinh thường quỷ áo liệm. Là do nó được quỷ chết đói mặc trên người một đoạn thời gian, hay là bản thân của quỷ áo liệm thực sự đáng sợ như vậy. Chỉ là do lúc trước hắn có hơi yếu nên không thể nào phát hiện ra?
"Mà thôi, hiện tại chiếc áo liệm này đã là của mình rồi. Năng lực của nó càng mạnh càng tốt, trước mắt chiếc áo liệm này là thứ khống chế tốt nhất trong tất cả các con quỷ, đồng thời tác dụng phụ của nó vẫn còn nằm trong giới hạn chịu đựng của mình."
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn không hề hứng thú đối với những con quỷ khác của Khương Thượng Bạch.
Hắn chỉ muốn thu hồi lại chiếc áo liệm vốn dĩ thuộc về hắn mà thôi.
Còn việc sau khi thu hồi hắn sẽ dùng hay là cất đi thì sau này hắn sẽ suy nghĩ tiếp.