Nghiêm Lực nhấp vào logo của vũ khí.
- Vũ khí nằm trong đây...
Dương Gian nhìn qua một chút, nhất thời kinh ngạc:
- 10 vạn? Đang đùa nhau hay sao vậy, một viên đạn giá 10 vạn, sao bọn chúng không đi cướp nhỉ.
Sau khi thấy giá của đạn súng lục hắn có chút không thể tiếp nhận. Nghiêm Lực nói:
- Đây là vũ khí đặc chế để đối phó với quỷ, cho nên phải tính thêm chi phí chế tạo cùng công nghệ, cũng không hẳn là đắt, dù sao chúng đều được làm bằng vàng, cậu không thấy giá vàng hiện tại tăng như thế nào sao? Nếu cậu muốn bắt quỷ thì tôi đề nghị với cậu nên mua túi chứa thi thể, nó được làm bằng vàng, mang theo rất thuận tiện nhưng giá hơi cao.
Một vật phẩm giống như túi ngủ xuất hiện trên màn hình máy tính. Chính xác mà nói thì đây là một cái túi được chế tạo bằng vàng, dùng để chứa quỷ còn tốt hơn cả cái hộp của Nghiêm Lực lúc trước, bởi vì quỷ có hình dạng cụ thể.
- Hai ngàn vạn?
Sau khi nhìn thấy giá cả của nó, Dương Gian cũng không khỏi co quắp miệng. Sau đó Nghiêm Lực mở một cái video, là video hướng dẫn sử dụng túi đựng thi thể để nhốt quỷ, làm thế nào để nhét quỷ vào, làm sao để buộc kín lại không để lỗ hổng. Dựa vào video thì cũng hiều được giá cả như vậy là do đâu, rất dễ sử dụng.
Nghiêm Lực bất đắc dĩ nói:
- Thế nên mới nói tôi mua không nổi.
Dương Gian nghĩ một lát, hắn cảm thấy khoản này vẫn nên đầu tư, vì thế lập tức cầm điện thoại, gọi cho Giang Diễm. Giang Diễm đang ngồi đầu tư cổ phiếu ở trong phòng trọ, nghe có tiếng chuông vội vàng tiếp điện thoại:
- Alo, ai thế.
- Tôi, Dương Gian đây, tôi gọi để lấy tiền.
…..
Dương Gian lái xe trở lại căn phòng trọ của Giang Diễm. Hắn vừa mới vào đến cửa đã thấy Giang Diễm đứng chờ ở đó, không chờ hắn mở miệng cô đã hỏi ngay:
- Hơn 2000 vạn đó, đây chính là 2000 vạn đấy, cậu dùng một lần hết luôn sao? Cậu mua thứ gì vậy, đây chính số tiền mà tôi đã phải cực khổ hai ngày mới kiếm được.
Dương Gian nói:
- Không mua gì to tát cả, chỉ mua cái túi ngủ thôi, tôi tính qua hai ngày nữa sẽ đến một ngôi làng ở ngoài thành phố nên chuẩn bị sớm một chút thôi.
Giang Diễm thiếu chút nữa bị hộc máu:
- Một cái túi ngủ mà giá 2000 vạn?
Dương Gian nói:
- Chính xác mà nói nó không tới 2000 vạn đâu, còn mấy trăm vạn kia tôi mua vài thứ lặt vặt thôi, đại khái khoảng ngày mai họ sẽ giao hàng đến.
- Cậu... có bị lừa không đó?
Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi, sau đó mới nói:
- Cũng có thể là thế, hiện tại trong lòng tôi đang có cảm giác hơi hối hận muốn chết đây này, hình như tôi bị lừa rồi thì phải.
Giang Diễm nói:
- Cậu biết thế còn không báo cảnh sát hay sao? Yêu cầu họ hoàn lại tiền và trả hàng đi chứ.
Dương Gian hỏi:
- Cũng có lẽ sản phẩm người ta tốt nên có cái giá đó? Với lại... đây là tiền của tôi, tôi muốn làm gì thì kệ tôi chứ, có liên quan gì đến chị đâu. Chị chỉ làm việc thay tôi thôi, tôi sẽ trả lương cho chị... Chuyện đầu tư cổ phiếu chị làm rất tốt, hiện tại trong thẻ còn thừa bao nhiều tiền?
Giang Diễm nói:
- Không đến 500 vạn.
- Cho tôi con số cụ thể đi.
Giang Diễm dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn:
- 130 vạn.
Khóe miệng Dương Gian giật giật mấy cái:
- Tôi làm nhiều vụ làm ăn như thế, không nghĩ đến số tiền tôi cực khổ kiếm được chỉ dùng hết trong chốc lát.
Toàn bộ tiền mà hắn chuẩn bị cho mẹ hắn dưỡng lão đã bị hắn tiêu sạch, chỉ còn không đến 130 vạn. Xem ra sau khi chuyện này kết thúc, hắn phải nghĩ cách khác để kiếm tiền nhưng hiện tại đã có năng lực cho nên kiếm tiền cũng nhanh.
Dương Gian nói:
- Chị cứ giữ lại 100 vạn đó đi, còn 30 vạn thì coi như là lương của chị, chị tự chuyển khoản cho chị đi.
Giang Diễm bĩu môi:
- Tôi kiếm lời cho cậu hơn 1000 vạn mà cậu chỉ thưởng cho tôi có 30 vạn, đúng là quỷ hẹp hòi.
Dương Gian nói:
- Tôi không thích câu nói đó của chị, nếu không có tin tức và tiền vốn của tôi thì đừng nói 1000 vạn mà ngay cả 30 vạn chị cũng không kiếm được, hơn nữa chị đừng quên mạng của chị là do tôi cứu, nếu chị muốn kiếm tiền lời lớn thì chỗ của tôi đang có mấy vụ trị giá khoảng 2 3 trăm triệu, cần phải nói nữa không?
- A?
Đầu tiên Giang Diễm hơi sững sờ một chút, sau đó có chút xấu hổ nói:
- Thôi được rồi, tôi không nói thêm nữa, được chưa?
Dương Gian nhìn cô và nói:
- Chị cứ nói tiếp đi.
Giang Diễm đỏ mặt:
- Vậy tôi đi tắm, cậu không thể ngủ trước nữa đó.
Dương Gian không nói gì chỉ đẩy Giang Diễm ra một bên, đi đến nằm giữa giường.
Ai, con gái đúng là dễ lừa.
Bất chợt, Giang Diễm lò đầu từ trong phòng tắm ra và hỏi:
- Đúng rồi, Dương Gian, cậu có thấy cái hộp phấn trang điểm của tôi đâu không?
Dương Gian nói:
- Tôi tặng cho người khác rồi.
Giang Diễm kinh ngạc hỏi:
- Cái gì, tặng rồi? Cậu tặng hộp phấn trang điểm của tôi cho ai vậy? Là bạn gái à, hay là bồ nhí vậy?
Dương Gian nói:
- Tặng cho một người đàn ông, chị không cần hỏi nhiều làm gì, hôm nào chị tự đi mua cái khác đi.
Cái hộp mà hắn đưa cho Nghiêm Lực lúc nãy là giả. Là thứ hắn đã dùng một số tiền lớn để chế tạo.
Cái hộp thực sự còn nằm trong tay hắn.
Dương Gian sẽ không ngây thơ đến mức chỉ trò chuyện dăm ba câu về hoàn cảnh mà đã đem thứ quan trọng như thế này đưa cho người khác. Nếu Nghiêm Lực đã chuẩn bị tốt cho việc chết còn không bằng giao hi vọng sống sót lại cho hắn. Còn về khoản tiền thỏa thuận lúc trước... Sau này Dương Gian sẽ đền bù cho người nhà anh ta.
Thế nhưng ngay khi hắn đang muốn ngủ thì có tiếng điện thoại vang lên, là chiếc điện thoại di động định vị vệ tinh của Chu Chính. Dương Gian có chút tò mò nhận cuộc gọi.
- Alo?
Một âm thanh trẻ tuổi cùng với chút lạnh lừng vang lên:
- Dương Gian, mở cửa đi, tôi đang ở ngoài cửa nhà cậu.
Dương Gian nhíu mày:
- Anh là ai?
- Cảnh sát mới của thành phố Đại Xương, Triệu Khai Minh.
Sau khi nói xong, anh ta lập tức cúp điện thoại, tiếp đó là tiếng gõ cửa vang lên.
Cảnh sát mới?
Sắc mặt Dương Gian hơi thay đổi, lúc trước hắn đã nghe Lưu Tiểu Vũ nói qua sẽ có cảnh sát quốc tế mới đến nhậm chức ở thành phố Đại Xương, chỉ là hắn không nghĩ tới tên cảnh sát mới này lại chủ động tìm đến mình sớm như thế.
Do dự một lát, hắn vẫn quyết định mở cửa.
Đối phương là một người thanh niên, anh ta còn khá trẻ, nhìn qua có chút âm u, đang mặc một bộ quần áo của cảnh sát, trên tay còn cầm chiếc điện thoại vệ tinh.
Người này tự xưng là Triệu Khai Minh, là cảnh sát mới, vừa gặp mặt anh ta đã mở miệng nói:
- Cậu chính là Dương Gian? Nhân viên cảnh sát quốc tế tạm thời ở thành phố Đại Xương? Tôi tên là Triệu Khai Minh, đúng ra mà nói, tôi là cấp trên của cậu.
Nhân viên tạm thời?
Từ lúc nào hắn lại có một danh hiệu khiến cho người ta sợ hãi như thế?
- Đây là chỗ ở của cậu?
Sau khi đi vào phòng, Triệu Khai Minh quét mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy trên bàn có một đống thức ăn nhanh, hơn nữa trên tường còn treo một đống quần áo của con gái, anh ta không khỏi nhíu mày và nói:
- Là một cảnh sát, cho dù là nhân viên tạm thời thì cậu cũng không thể sống sa đọa như thế này chứ.