Con người của Tô Phàm CO rụt lại, chỉ hơi nhìn qua thứ kia một chút, sau đó không thèm phân biệt hai người kia là ai, mà đã nhanh chóng lùi ra phía sau. Bởi vì lúc này trên màn hình điện thoại di động của hắn ta có nhắc nhở, báo rằng có quỷ, đồng thời dòng chữ cảnh báo kia có màu đỏ đậm. Đối với hắn ta mà nói, loại nhắc nhở này là cực kỳ nguy hiểm. Tô Phàm tin tưởng một khi hắn ta tiếp cận với thứ này, chắc chắn sẽ phải chết. Từ một góc độ nào đó, hai người đang đột nhiên rơi xuống này còn nguy hiểm và đáng sợ hơn rất nhiều so với thi thể của Khương Thượng Bạch. Đã tương đương với lệ quỷ thực sự rồi.
Có người cả kinh:
- Không phải chứ, vừa rồi Khương Thượng Bạch rơi xuống thì coi như thôi, lúc này lại rớt thêm hai người nữa? Là người của Hội anh em hay sao?
Ánh mắt Tào Dương hơi động:
- Không nhìn rõ, bởi vì đầu của hai người này bị lõm xuống. Thế nhưng bộ dạng của cô thi thể này có chút quen thuộc. Nó giống của Dương Gian.
- Dương Gian? Nói đùa cái gì vậy, thi thể của hắn sao có thể xuất hiện ở đây. Không phải thi thể của hắn đang nằm ở trên đường phía bên kia hay sao?
- Lệ quỷ khôi phục lại hết rồi, thì việc thi thể đi loạn xạ cũng là điều bình thường, có gì để ngạc nhiên đâu.
| Bàn tán thì bàn tàn, thế nhưng lúc này vẫn không có bất cứ một ai dám tùy tiện đi thăm dò. Ngay cả Lý Quân, lúc này hắn ta cũng đang chần chừ, bởi vì hai cỗ thi thể rớt xuống kia đều cực kỳ không tầm thường. Nó cho người ta một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm, với lại vừa rồi quỷ vực đã biến mất, thậm chí điều này có khả năng liên quan đến hai cỗ thi thể này.
Lý Quân nhắc nhở.
- Đừng nên tới gần, trước tiên quan sát một chút, hiện tại còn chưa xác định được người rơi xuống đã chết hay chưa. Cho dù có muốn nhặt xác cho bọn họ cũng cần phải xác định được thân phận trước đã rồi tính tiếp, Trần Nghĩa, cậu qua đó xử lý một chút những người | xung quanh, đừng để bọn họ bị cuốn vào trong chuyện này.
Xác định được thân phận của đối tượng liền có thể biết được rất nhiều tin tức, khiến hành động tiếp theo trở nên thuận tiện hơn. Sau khi trải qua một đoạn thời gian ngắn ngủi để phân biệt. Hai cỗ thi thể rơi xuống kia đã được xác nhận, một cỗ thi thể là của Dương Gian, một cỗ thi thể khác chính là tổng giám đốc của Hội anh em, Phương Thế Minh.
- Thật sự là Dương Gian? Vừa rồi tôi chỉ tùy tiện nói thôi mà.
Tào Dương hơi kinh ngạc, không nghĩ tới sau khi kiểm tra qua lỗ thi thể kia thì biết được thân phận của người này lại giống y như những gì hắn ta nói. Chung Sơn lập tức đưa ra phán đoán của bản thân.
- Có gì đó không thích hợp, nếu thi thể của Dương Gian nằm ở chỗ này, như vậy không thể nào có chuyện hắn chết vì chuyện linh dị lúc trước mới phải chứ. Nếu thực sự đã chết, vậy thì vì cái gì nó không đi chỗ khác, hết lần này tới lần khác lại đến cao ốc bình an. Khả năng lúc trước Khương Thượng Bạch cũng bị hắn xử lý, lại thêm tên Phương Thế Minh này nữa, điều này rõ ràng là do hắn nhắm vào.
- Tổng bộ chỉ truyền tin bảo khả năng Dương Gian đã chết vì chuyện kinh dị, chứ không có khẳng định là hắn đã chết. Hiện tại nhìn thấy thế này, thì có lẽ chuyện linh dị lần trước là do có người tạo ra. Nói không chừng chuyện này có liên quan đến Hội anh em, không phải trong cuộc họp sáng hôm qua giữa Khương Thượng Bạch và Dương Gian có xung đột hay sao?
- Có khả năng này, cho nên nói Dương Gian đến đây là để báo thù.
Một số người nói dăm ba câu, dựa theo những gì bọn họ chứng kiến, nhưng đã đoán ra được đại khái nội dung của chuyện lần này. Đều là những ngự quý nhân sống sót qua không ít chuyện kinh dị, nên bọn họ phản ứng khá nhạy cảm đối với tin tức.
Nhưng ngay lúc này, Cỗ thi thể nằm rạp trên mặt đất đột nhiên cử động. Cỗ thi thể cử động trước chính là thi thể của Phương Thế Minh, Cỗ thi thể khô gầy của hắn ta lại không bị biến dạng khi rớt từ trên cao xuống, cũng không hề bị tứ phân ngũ liệt. Mà ngược lại, bộ dạng của hắn ta cực kỳ hoàn chỉnh, khiến cho người ta cảm thấy khó mà tin nổi. Thi thể của hắn ta đang không ngừng giãy dụa, lăn lộn ra bên ngoài, cố gắng cách Dương Gian càng xa càng tốt.
Cuối cùng Phương Thế Minh cũng đã thoát khỏi được bàn tay tái nhợt của Dương Gian, đồng thời chậm rãi đứng dậy. Cổ của hắn ta bắt đầu vặn vẹo theo một tư thế cực kỳ quái dị, hai con mắt với hai tia máu to tổ bố, khiến cho người ta nhìn mà sợ. Vừa rồi thiếu chút nữa hắn ta đã chết vì ngã.
- Khụ khụ!
Phương Thị Minh ho khan đầy thống khổ, nhịn không được phải phun ra một ngụm máu, sau đó chậm rãi lôi từ trong túi quần ra một Con búp bê vải, lúc này nó đang bị xẹp lép. Con búp bê vải mà hắn ta vừa ném ra lúc này chỉ là mồi nhử mà thôi. Chứ trong thời điểm mấu chốt ai lại tạo ra động tác lồ lộ như thế được, những động tác đó chẳng qua là để thu hút sự chú ý cho Dương Gian mà thôi.
Cuối cùng hắn ta quấy nhiễu quỷ vực của Dương Gian, nhìn qua thì thấy động tác này giống như động tác giãy dụa trước khi chết của hắn ta, nhưng thực chất là để ngăn cản không cho Dương Gian phát hiện ra con búp bê vải thứ hai ở trong người.
"Tên gia hỏa này điên thật rồi, vậy mà muốn đồng quy vu tận với mình."
Đây là lần đầu tiên Phương Thế Minh gặp phải một người mới như thế này. Đáng tiếc là hắn ta trở thành ngư quỷ nhân quá lâu, cực hạn sắp đến, nếu không hắn ta sao có thể lại chịu thiệt thòi bởi một người mới như vậy.
- Phương Thế Minh vẫn còn sống?
Những người nhận ra hắn ta đều tỏ ra kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi. Đám người Lý Quân, Tào Dương Tào Dương, Tô Phàm, Từ Nhất Bình... đều nhìn chằm chằm vào hắn ta. Phương Thế Minh liếc mắt nhìn đám người một chút, hơi tỏ ra kinh ngạc, dường như SỐ lượng ngự quỷ nhân tụ tập ở đây có chút ngoài dự đoán của hắn ta. Với lại tất cả những người này đều là của tổng bộ, không có ai thuộc Hội anh em hết.
Là đến giúp đỡ Dương Gian?
Trong lòng hắn ta bắt đầu cảm thấy bất an, cảm thấy bản thân không nên ở lại đây lâu, nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Hiện tại hắn ta đã sử dụng hết hai con búp bê thế mạng rồi, năng lực lệ quỷ cũng đã xài đủ nhiều. Nếu còn tiếp tục dông dài, vậy thì hắn ta sẽ phải chết, đây là điều không thể nghi ngờ, không thể nào may mắn sống sót như lần trước. Đám người này vốn dĩ chạy đến để trợ giúp | Khương Thượng Bạch, không nghĩ lại bị Phương Thế Minh hiểu lầm, tưởng bọn họ đến giúp Dương Gian. Phương Thế Minh mất đi trí nhớ của mấy giờ gần đây, nên không hiểu được tình hình hiện tại, vì thế rút lui là lựa chọn ổn thỏa nhất.