Tối nay sẽ lên thêm 1 chương nữa. Mọi người thêm truyện vào TỦ SÁCH để nhận thông báo CHƯƠNG MỚI NHẤT nha!
Dương Gian không có trả lời, cả người hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của đám người. Đồng thời quỷ vực cũng đang nhanh chóng rời xa khỏi khu vực thành thị, tạo thành một luồng ánh sáng màu đỏ lóe lên liên tục trong đêm tối. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, nó liền biến mất đâu không thấy, phiến quỷ vực này đã rời khỏi tầm mắt của đám người, không biết nó đã đi đến đâu.
Tào Dương đưa ra phân tích:
- Dương Gian đã thực sự muốn giết chết Phương Thế Minh. Hắn sẽ không thể nào buông tha được. Nên hiện tại chắc chắn đã đi kiếm cách gì đó để tiêu diệt được tên kia rồi. Nhưng việc hắn có thể sử dụng linh tinh năng lực lệ quỷ mà không kiêng nể như vậy chứng tỏ hiện tại hắn đã không thể nào quan tâm đến trạng thái thân thể nửa rồi. Hắn muốn làm xong chuyện này trước khi lệ quỷ trong người hắn khôi phục lại. Lúc này, Dương Gian đã muốn làm việc thì dù chúa có ngăn cản cũng không được. Ai dám ngăn cản hắn, người đó sẽ phải chết. Chúng ta hẳn là nên cảm thấy may mắn vì vừa rồi Dương Gian không có ra tay với chúng ta. Nếu như hắn là loại người có khuynh hướng hủy diệt, thì hôm nay tòa thành thị này chắc chắn sẽ phải xong đời, trong đó có chúng ta.
Lý Quân mở miệng nói:
- Dương Gian là một người ân oán rất phân minh, hắn biết rõ phải trái nên sẽ không làm những điều sai trái như thế. Đừng nên quên, chuyện kinh dị của quỷ chết đói là do hắn xử lý. Tôi chỉ lo là hắn sẽ vì việc tiêu diệt Phương Thế Minh mà khiến cho bản thân cũng phải mất mạng. Như vậy tổng bộ sẽ gặp phải một trận tổn thất cực kỳ to lớn, tôi không muốn thấy điều này.
Cuối cùng hắn ta hỏi thêm một câu.
- Tô Phàm, cậu có thể đoán ra được là Dương Gian đi đâu không?
Tô Phàm lắc đầu rồi nói:
- Không biết, tôi chỉ biết hắn đi về phía nam. Dựa vào phạm vi quỷ vực của hắn, trong vòng vài phút hắn có thể đi một vòng xung quanh trái đất. Cho nên tôi không thể nào biết được hiện tại hắn đang đi đâu.
Lý Quân lập tức nói ra suy đoán.
- Đi về phía nam? Nói không chừng là trở lại thành phố Đại Xương.
Tào Dương nói:
- Không cần phải đoán, chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ trở lại đây thôi. Với bộ dạng hiện tại của hắn thì còn có thể sống được bao lâu? Dương Gian muốn giết Phương Thế Minh, chắc chắn hắn sẽ phải động thủ khi bản thân còn sống. Cho nên lần rời đi này sẽ không kéo dài quá lâu.
Vẻ mặt của Lý Quân cực kỳ nghiêm túc, hắn ta không biết nên làm thế nào mới ổn, chỉ đành tạm thời xử lý cục diện trước mắt cho tốt. Hội anh em biến mất, chuyện linh dị ảnh hưởng, hành động nhắm vào quỷ họa... Còn có rất nhiều chuyện phải làm.
- Tôi đi qua báo cáo chuyện này cho tổng bộ, cậu xử lý chỗ này đi.
Tào Dương nhìn ra được điều lo lắng của Lý Quân, lúc này hắn ta vội vàng mang theo mấy vị ngự quỷ nhân rời đi, chuẩn bị phân chia Công việc ra để xử lý.
Dương Gian đã thực sự rời đi, nhưng không phải hắn trở về thành phố Đại Xương. Hắn rất muốn trở về, có điều trước mắt hắn còn có
chuyện quan trọng hơn cần làm.
Phương Thế Minh nói không sai, hiện tại Dương Gian không thể nào xử lý được tên kia. Đây là một việc cực kỳ khó khăn, hơn nữa lúc này hai bên đều đã hiểu nhau khá rõ.
Cho nên Phương Thế Minh mới lựa chọn bỏ chạy, không hề có ý định tiếp tục đấu tranh với Dương Gian. Bởi vì hắn ta biết trạng thái hiện tại của Dương Gian rất đặc thù. Nếu tiếp tục đánh nhau với Dương Gian, người chịu thua thiệt sẽ là hắn ta. Để phát hiện ra được điều này cần người kia phải cực kỳ cảnh giác cùng nhảy cảm. Nếu không phải đối phương có được một cái đầu lạnh thì có lẽ Dương Gian đã đắc thủ rồi.
Khi biết không thể nào tiêu diệt được Phương Thế Minh, đồng thời không thể lưu tên này lại, Dương Gian lập tức nghĩ đến phương án cuối cùng.
Ở bên trong thành phố do Đồng Thiến phụ trách từng xảy ra một chuyện linh dị. Dương Gian từng cùng đám người Hùng Văn Văn, Lâm Lạc Mai, La Tố Nhất tổ đội đi vào bên trong khách sạn Caesar. Ở bên trong khách sạn có một con quỷ quanh quẩn bên trong. Lúc trước bọn họ thiếu chút nữa bị thứ này vây trong khách sạn không thể đi ra được. Bởi vì cách thức giết người của con quỷ này quá đặc biệt, thậm chí nó không cần nhìn thấy người, cũng không cần chạm phải ai đó. Nó chỉ cần đạp trúng dấu chân mà người khác từng đi là có thể giết người.
Đương nhiên đó cũng không phải mục đích chuyến đi này của Dương Gian, mục đích của hắn chính là một thứ, một món đồ. Khả năng cao trong tay con quỷ kia đang nắm giữ một món đồ linh dị, đó là một thanh sài đao loang lổ.
"Nếu có thể lấy được món đồ linh dị kia, có lẽ mình có thể có được năng lực của nó. Chỉ cần giẫm lên dấu chân của người khác là có thể giết người... Chỉ là hiện tại mình còn chưa thể xác định được, món đồ kia và quỷ là một chỉnh thể hay là tồn tại riêng biệt."
Dương Gian không hề ngừng lại. Nguyền rủa của hộp âm nhạc đang như tấm bùa đòi mạng của hắn, tiếng chuông của nó cứ quanh đi quẩn lại ở trong đầu của hắn. Mặc dù loại nguyền rủa này còn có thể kéo dài thêm được mấy ngày, nhưng chưa có một ai xác định tính chính xác của nó, nên hắn cũng không dám cược.
Bởi vì số liệu thu thập được quá ít, cộng thêm việc kỳ hạn của thứ này không ổn định, có lẽ có người sẽ sống được ba ngày, nhưng vẫn Có một số người lại sống được đến năm ngày. Đương nhiên không tránh khỏi có mấy kẻ xui xẻo chỉ sống được có một ngày là đã toi mạng. Ngay cả tổng bộ cũng không thể nào tìm tòi ra thực hư của nó.
"Đến rồi."
Dương Gian dùng quỷ vực di chuyển qua lại giữa hai khu vực, thời gian di chuyển chỉ là một phút.
Khách sạn Caesar!
Đây là một khách sạn rất nổi tiếng ở vùng đất này, nhưng bởi vì từng xảy ra chuyện linh dị, cho nên chỗ này, thậm chí những khu vực lân cận đều nằm trong trạng thái bị phong tỏa. Không một ai dám đặt chân đến chỗ này, thậm chí buổi tối còn có rất nhiều người của tổng bộ sắp xếp đi tuần xung quanh. Bởi vì bọn họ sợ có kẻ nào đó không tin tà, lén lén lút lút tiến vào thám hiểm, sau đó bất cẩn mang theo con quỷ kia chui ra ngoài thì hỏng.