Dương Gian đã nhìn ra được, lần liều mạng vừa rồi đã khiến Phương Thị Minh đạt đến cực hạn, nếu thêm lần nữa chắc chắn tên này sẽ phải chết vì lệ quỷ khôi phục.
Nhưng hiện tại Phương Thế Minh không muốn tiếp tục chiến đấu với Dương Gian nữa. Tình thế không đúng, tình huống cũng không đúng. Hắn ta biết, Dương Gian khác với những vị ngự quỷ nhân bình thường. Với trạng thái hiện tại mà hắn cũng không có bất cứ biểu hiện xấu nào, dường như hắn không gặp phải nguy hiểm đến từ lệ quỷ khôi phục, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải dị loại kiểu này.
Phương Thế Minh tỏ ra kiêng kỵ nói:
- Hôm nay, mọi chuyện dừng ở đây đi. Tôi không muốn tiếp tục cuộc chiến vô nghĩa này nữa. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lần này Hội anh em chúng tôi đã thua. Mục đích của cậu đã đạt được, sau ngày hôm nay, khả năng cao Hội anh em sẽ phải giải tán.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Phải giết chết hết toàn bộ người của Hội anh em thì mới được coi như xong. Cậu còn có một con quỷ chưa sử dụng đến, hiện tại có thể thử một chút, thử xem có tiêu diệt được tôi hay không.
- Trạng thái hiện tại của cậu rất đặc biệt, dường như cậu căn bản không sợ chết.
Phương Thế Minh chậm rãi rút lui:
- Mặc dù tôi không hiểu đây là chuyện gì, nhưng dựa theo kinh nghiệm tôi có thể đoán ra được trạng thái này sẽ không kéo dài quá lâu. Cho nên tôi sẽ không lãng phí thêm thời gian trên người của cậu. Đương nhiên cậu cũng không cần lãng phí thời gian trên người của tôi, bởi vì tôi sẽ không tiếp tục liều mạng với cậu nữa. Tôi muốn đi. Mà tôi tin rằng, nếu bản thân muốn đi thì không có một ai đủ khả năng để lưu tôi lại. Tình huống vừa rồi đã chứng tỏ cậu không có đủ thủ đoạn để xử lý tôi. Cách duy nhất chỉ có thể là dây dưa đến chết mà thôi. Nhưng tôi sẽ không cho cậu Cơ hội này.
Nói xong, ở xung quanh người của Phương Thế Minh bắt đầu xuất hiện từng trận âm phong, khiến cho quý vực bị thổi tan. Đây là tên này đang sử dụng năng lực lệ quỷ để rút lui.
"Tiếp tục sử dụng quỷ vực tầng sáu thêm một lần nữa!"
Lúc này Dương Gian không chút do dự, muốn mở ra tầng sáu quỷ vực để lưu Phương Thế Minh lại, tiếp tục tập kích hắn ta, khiến cho hắn ta phải chết vì lệ quỷ khôi phục. Đã dây dưa với nhau đến mức độ này rồi, Dương Gian không muốn bỏ qua cho tên kia dễ dàng như vậy được. Nhưng đúng lúc này ở trong đầu của hắn lại xuất hiện tiếng chuông của hộp âm nhạc, chúng ta tiến hành quấy nhiễu hắn. Mắt quỷ không thể nào tạo thành tầng thứ sáu như vừa rồi, có thể tạm dừng hết toàn bộ mọi thứ, bao gồm cả quỷ. Trong thời gian ngắn chỉ có thể dùng được một lần quỷ vực tầng thứ sáu thôi hay sao?
Sắc mặt Dương Gian hơi đổi, hắn biết bản thân đã đến cực hạn. Nguyền rủa của hộp âm nhạc chỉ có thể duy trì đến mức đó, nếu hắn tiếp tục thì mức độ khôi phục của lệ quỷ sẽ vượt qua nguyền rủa của hộp âm nhạc. Khi đó nguyền rủa bất tử của hộp âm nhạc sẽ bị mất hiệu lực và bản thân hắn sẽ chết vì lệ quỷ khôi phục. Mà nhân lúc Dương Gian đang chần chờ, Phương Thế Minh liền biến mất không thấy đâu nữa. Hắn ta đã rời khỏi mảnh quỷ vực này, đồng thời nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Dương Gian. Hắn ta không muốn tiếp tục chiến đấu với Dương Gian, đương nhiên cũng có một phần là do hắn ta kiêng kỵ những người xung quanh, sợ cục diện sẽ tạo thành bất lợi cho hắn ta.
"Tên này bỏ đi rất quả quyết."
Dương Gian không có đuổi theo, hắn biết nếu bản thân không mở ra tầng thứ sáu của quỷ vực thì không thể nào giữ chân tên kia được. Với lại gia hỏa này cũng có được quỷ vực, mặc dù không mạnh bằng hắn, nhưng lại có thể cam đoan bản thân hắn ta có thể rút lui an toàn. Cho nên Dương Gian chỉ biết đứng tại chỗ, mặt âm trầm nhìn Phương Thế Minh rời đi.
- Không thấy Phương Thế Minh đâu nữa? Tên này chạy rồi?
Mọi người ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì đồng loạt thở phào một hơi. Nếu để cho hai vị ngự quỷ nhân đỉnh phong tiếp tục đánh nhau, ai cũng không thể biết được sẽ xảy ra hậu quả gì. Cho nên kết thúc như bây giờ là điều tốt nhất. Hội anh em biến mất, Dương Gian không chết, mặc dù Phương Thế Minh đã bỏ chạy, nhưng không liên quan gì, ít ra tình thế đã được khống chế, không đến mức không thể vãn hồi.
Quách Phàm mở miệng nói:
- Khả năng Dương Gian cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể tiêu diệt được Phương Thế Minh, nếu không tên này sẽ không trơ mắt nhìn Phương Thế Minh rời đi đâu. Chuyện hôm nay có thể dừng lại tại đây, như vậy là tốt nhất. Chúng ta có thể ai về nhà nấy được rồi, ngày mai lại còn phải đi tìm kiếm quỷ họa.
- Nếu cậu không muốn chết thì nên câm miệng lại đi.
Dương Gian nghe thấy lời hắn ta nói, liền liếc mắt nhìn chằm chằm vào.
- Này, Dương Gian, lời tôi vừa nói hoàn toàn là thật. Lần này điều mà cậu làm đã tạo ra ảnh hưởng cực lớn. Cậu nên nghĩ cách bàn giao chuyện này cho tổng bộ đi thôi.
Quách Phàm định nói tiếp gì đó, nhưng còn chưa kịp nói, Chung Sơn ở bên cạnh đã vội vàng bịt miệng của hắn ta lại.
Chung Sơn nhỏ giọng nói:
- Cậu bị điên à, trạng thái hiện tại của Dương Gian cực kỳ không phù hợp. Nếu mà gây hấn với hắn, để hắn tức lên thì ai hắn cũng dám giết. Chẳng lẽ cậu còn cảm thấy tổng bộ có thể ràng buộc được hắn nữa hay sao?
Quách Phàm nhìn những người khác, mọi người đều im lặng, không có người nào dám đứng ra chỉ trích Dương Gian không đúng. Trong nháy mắt, hắn ta hiểu được tình hình trước mắt, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Đúng thế, một người khi đứng bên bờ của lệ quỷ khôi phục thì điều gì cũng có thể làm. Mặc dù không ai biết tình trạng hiện tại của Dương Gian, nhưng hắn vừa mới giết hết toàn bộ người của Hội anh em, sau đó lại liều thêm một đợt với Phương Thế Minh, cho nên không nghi ngờ gì nữa, trạng thái hiện tại của hắn đang rất tồi tệ.
"Hiện tại tên gia hỏa Phương Thế Minh này không muốn đánh, chắc chắn đang núp chỗ nào đó để giữ mạng. Nhưng hắn ta có trốn nổi không đây, mình nhất định phải giết chết tên này."
Dương Gian lần nữa mở ra mắt quỷ. Toàn bộ không gian xung quanh lại một lần nữa bị ánh sáng màu đỏ bao phủ. Con đường một lần nữa khôi phục lại sự quạnh quẽ như lúc trước, toàn bộ người và xe cộ xung quanh đều biến mất không thấy đâu nữa. Dương Gian bước về phía trước một bước, thân hình của hắn dần dần biến mất. Quỷ vực đang bao phủ hơn một nửa thành thị đang nhanh chóng di chuyển. Sắc mặt Lý Quân đột biến, vội vàng quát.
- Dương Gian cậu đang định đi đâu vậy?