Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1135 - Chương 1135: Quay Về Tử Quỷ Môn Quan

Chương 1135: Quay Về Tử Quỷ Môn Quan

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía thông đạo tĩnh mịch. Hai người kia đã chạy qua mười mấy căn phòng rồi, hiện tại dù hắn có dùng mắt quỷ để quan sát cũng không thể nhìn thấy tung tích của hai người.

"Vì thế, khi bọn họ kịp phản ứng ra được mình không phải là quỷ, liền vội vàng bỏ chạy, ngay cả việc lối ra nằm ở đâu cũng không kịp hỏi. Bởi vì trong lòng bọn họ đã biết, nếu không kịp rời đi căn phòng đó thì bọn họ sẽ bị lệ quỷ giết chết. So với sinh mạng, không có bất cứ điều gì quan trọng hơn nó."

"Nhưng, nếu bọn họ đã biết bên trong căn phòng này có quỷ thì vì sao bọn họ cũng muốn chạy đến bên trong căn phòng này để đánh đàn dương cầm? Năng lực phản ứng cùng ứng biến của cả hai người đều là nhất lưu, Có tiềm lực để trở thành ngữ quỷ nhân. Loại người như này không thể nào có chuyện vô duyên vô cớ chạy đến đây tìm chết được... Hay là nói, có một lý do nào đó bắt buộc bọn họ phải đến chỗ này."

Trong lòng Dương Gian đang tự hỏi. Sau đó hắn cứ đi qua đi lại trước cửa phòng. Mặc dù chỉ cần kéo nhẹ một chút là có thể mở được cánh cửa kia ra, nhưng hiện tại hắn không có làm như vậy.

Khác với tình huống vừa nãy, hiện tại hắn đã xác nhận được bên trong là một con quỷ rồi, cho nên nếu đi vào thì đó không phải là tò mò nữa, mà chính là tìm chết.

Ngoài ra, manh mối về hộp âm nhạc cũng không có bên trong căn phòng, mà là ở trên người của cô gái gọi là Hương Lan kia.

Còn vì sao hắn lại không cố gắng ngăn cản hai người kia. Là vì Dương Gian cảm nhận được thời gian không đủ. Bởi vì muốn hỏi rõ ràng mọi thứ cần tốn quá nhiều thời gian, sau đó đi tìm manh mối cũng cần thời gian, có thể nói, muốn giải quyết được chuyện này còn cần khá nhiều thời gian.

Mục đích tới nơi này của hắn chính là là lấy món đồ linh dị trong tay con quỷ để xử lý Phương Thế Minh. Việc nguyền rủa Dương Gian đành để sau. Trình tự này không thể làm loạn, nếu như lần này không thể giết chết Phương Thế Minh, hắn ta sẽ phải tiếp nhận sự trả thù

của tên đó.

Không một ai có thể chịu đựng nổi, sự trả thù của ngư quỷ nhân đỉnh phong. Dương Gian không dám lấy tính mạng của người nhà, bằng hữu của hắn tại thành phố Đại Xương để đánh cược suy nghĩ của một vị ngự quỷ nhân đang sắp chết.

Với lại, bộ dạng hoảng hốt bỏ chạy vừa nãy của hai người kia đã chứng tỏ rõ sự hoảng sợ của họ. Điều này khiến cho Dương Gian cảm thấy không ổn. Loại dự cảm này khiến cho hắn ý thức được bản thân không thể nào tiếp tục ở bên trong căn phòng này nữa, vì thế sau khi hai người bỏ trốn hắn cũng nhanh chóng rời đi.

Quả nhiên, phán đoán của hắn là hoàn toàn chính xác, trong căn phòng kia đúng là không bình thường.

"Không nhất thiết phải trở lại căn phòng kia để rồi đụng trúng quỷ. Ai biết được đây là chuyện kinh dị cấp bậc gì, mình không muốn dùng mạng để đi kiểm tra."

Quanh đi quẩn lại trước cửa ra vào, nhưng từ đầu đến cuối Dương Gian không quyết định lựa chọn mở ra cánh cửa này, mà chính là đè nén sự tò mò ở trong lòng, lựa chọn rời đi. Dương Gian lập tức đi ngược lại với phương hướng mà Hương Lan cùng A Nan đã rời đi. Lúc này hắn không muốn xâm nhập vào bên trong vùng đất quỷ dị này, cũng không muốn đi theo hai người kia để tiếp tục tìm tòi.

Dương Gian dần dần đi ra xa, tuy nhiên con mắt quỷ ở sau đầu vẫn chăm chú nhìn vào khe cửa đang hở kia. Trong lòng hắn đang có sự kiêng kỵ, cũng đang cảnh giác, lỡ con quỷ trong phòng kia đột nhiên mở cửa đi ra thì sao? Hoặc là con quỷ kia đang ở phía sau cánh cửa, nhìn chằm chằm vào hắn và đang chờ đợi cơ hội tập kích hắn thì sao?

Cảnh giác là điều không thể mất đi. Sau khi Dương Gian rời đi một đoạn, căn phòng số 71 vẫn không có bất cứ biểu hiện dị thường nào. Bên trong căn phòng trống rỗng chỉ có một bài hát ru được ngân lên từ chiếc đàn dương cầm. Ở trong không gian u ám như này, thanh âm phiêu lãng đó xuất hiện khiến cho bầu không khí tĩnh mịch trở nên đáng sợ hơn.

Nhưng ngay khi Dương Gian trở lại lối rẽ lúc đầu.

"Am!"

Một âm thanh cực lớn vang lên, cửa của căn phòng số 71 đột nhiên đóng lại, trong nháy mắt tiếng đàn dương cầm bên trong phòng cũng lập tức im bặt.

Sau đó, một cỗ khí tức âm lãnh, khiến cho người ta phải sợ hãi bao trùm lấy người của Dương Gian. Lúc này hắn đột nhiên ý thức được, bản thân sắp sửa biến mất, cả người chết lặng, không thể nhúc nhích. Chuyện này kéo dài gần mười mấy giây mới kết thúc, nhưng sự đây là nhớ tiếng chuông quỷ dị ở trong đầu của hắn kéo hắn trở về.

"Đùa cái gì vậy, vừa rồi mình suýt chết?"

Dương Gian tỉnh lại từ cơn thất thần, sau đó thân thể khẽ rùng mình một cái, vô ý thức chống đỡ vào vách tường bên cạnh. Hắn còn chưa thực sự hoàn hồn.

"Chẳng lẽ tiếng đàn dương cầm ở bên trong căn phòng kia là một loại nguyền rủa đáng sợ nào đó? Ngay khi tiếng đàn này dừng lại, bản thân mình đột nhiên cảm thấy dường như bị mất đi ý thức. Ngay khi mình sắp sửa phải chết, may mà có nguyền rủa của hộp âm nhạc đã kéo mình trở về..."

Trong lúc mơ mơ hồ hồ vừa rồi, hắn đã đi một vòng từ quỷ môn quan trở về.

Đến lúc này, Dương Gian mới ý thức được, vừa rồi hắn đã vô tình chạm đến một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ. Nếu không phải người hắn vẫn còn phải chịu nguyền rủa của hộp âm nhạc, thì dù là một vị ngự quỷ nhân khống chế ba con lệ quỷ cũng sẽ bị thứ đó xử lý trong nháy mắt. Không có bất cứ cơ hội phản kháng nào, đây là một loại nhất kích tất sát, còn đáng sợ hơn cả con quỷ khóc mộ mà hắn gặp trước đây.

Vả lại đây còn là tập kích trong tình trạng Dương Gian đã rời khỏi căn phòng kia rồi, chứ nếu hiện tại Dương Gian mà còn ở bên trong căn phòng đó...

Bình Luận (0)
Comment