Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1134 - Chương 1134: A Nan Chạy Mau

Chương 1134: A Nan Chạy Mau

Căn phòng sát vách bên cạnh nghe được động tĩnh gì đó. Sau một giây một người thanh niên trẻ tuổi chừng hai mươi, mặc một chiếc áo kiểu áo Tôn Trung Sơn. Dường như người này rất quan tâm đến cô gái, sợ cô ta gặp phải nguy hiểm.

"Còn có người?"

Bức tường đã ngăn cách quỷ vực của Dương Gian, nên hắn không thể nào phát hiện ra có người thứ hai ở bên trong căn phòng. Càng lúc Dương Gian càng kinh ngạc. Vậy mà chỗ này không chỉ có một người sống.

Dường như tên của cô gái mặc sườn xám màu đỏ này là Hương Lan. Cô ta vội vàng đứng dậy, rời đi khỏi đàn dương cầm, sau đó cầm lấy tay của người thanh niên trẻ kia, định xông ra ngoài.

- A Nan, chúng ta chạy mau.

Người thanh niên tên là A Nan kia không chút do dự lôi kéo Hương Lan rời đi.

Dương Gian xuất hiện trước cửa ra vào, lạnh lùng nói:

- Không có sự cho phép của tôi, hai người không ai được phép rời đi. Nói cho tôi biết, vì sao hai người lại xuất hiện ở chỗ này.

Người thanh niên tên A Nan kia trợn tròn hai mắt, lộ ra vẻ khó tin.

- Anh không phải là quỷ?

Hương Lan ở bên cạnh cũng tỏ ra kinh hãi nhìn Dương Gian. Giống như đây là một chuyện không thể nào xảy ra trên thế giới này vậy.

- Hai người nghĩ tôi là quỷ?

Dương Gian hỏi ngược lại:

- Hay là nói, hai người biết trong này có quỷ? Nếu đã biết trong này có quỷ, vì sao hai người lại còn đến chỗ này. Hơn nữa nhìn loại phản ứng này của hai người, có lẽ đây cũng không phải là lần đầu tiên tới đây... Thời gian của tôi không có nhiều, tôi hi vọng hai người hãy trả lời cho tôi biết. Càng ngắn gọn càng tốt, nhưng không được trả lời qua loa.

Đối mặt với câu hỏi của Dương Gian, người thanh niên tên A Nan kia lập tức nghẹn lời, không biết nên nói như thế nào. Chẳng những người này không phải quỷ, hơn nữa còn không biết tình huống bên trong chỗ này. Đồng thời còn không biết hắn ta và Hương Lan, đây đơn giả là một... người ngoài.

Bất chợt Hương Lan ở bên cạnh dường như ý thức được điều gì đó, cô ta túm lấy cánh tay của Dương Gian, vội vàng hỏi:

- Chắc chắn anh đi vào từ lối ra? Nói cho chúng tôi biết lối ra ở đâu, mang chúng tôi đi, mang chúng tôi rời khỏi đây...

Dương Gian nhíu nhíu mày, Con mắt quỷ trên trán nhìn chằm chằm vào Cô ta. Hắn không hiểu cô gái này đang nói điều gì. A Nan ở bên cạnh túm chặt tay cô gái, lôi cô ta cách xa Dương Gian một đoạn.

- Hương Lan, không nên tinh anh ta. Anh ta cực kỳ quỷ dị, không giống với người sống bình thường. Chúng ta không thể lãng phí thời gian, phải rời khỏi chỗ này trước đã.

Nghe vậy, trong lòng Dương Gian lập tức đưa ra suy đoán.

"Tin tức bị sai lệch? Dường như bọn họ đã bị nhốt trong chỗ này một đoạn thời gian rồi. Có cảm giác giống như bọn họ đã bị lệch quỹ

đạo với bên ngoài. Nhìn tình huống này, trừ phi cả ba người ngồi xuống trò chuyện thật sự với nhau thì may ra có thể hiểu được tình | hình mọi thứ."

Đây cũng là một chuyện kinh dị, cần phải tốn không ít thời gian để tìm hiểu. Nếu là trước đây, Dương Gian chắc chắn sẽ tìm kiếm và thăm dò, nhưng hiện tại...

Lúc này hắn cần phải lấy thanh sài đao của CỖ thi thể người đàn ông cao lớn kia để đi đối phó với Phương Thế Minh.

"Với lại, hình như hai người này cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với mình."

Dương Gian phát hiện ra bộ dạng của hai người đang rất nôn nóng, dường như bọn họ đang nóng lòng muốn rời khỏi căn phòng này. Giống như đang có một loại nguy hiểm nào đó đến gần, thúc giục bọn họ phải nhanh chóng rời đi.

Hai người nhanh chóng lách qua người Dương Gian, sau đó chạy ra bên ngoài, rồi vội vàng bỏ chạy dọc theo hành lang. Phương hướng bỏ chạy của hai người là chỗ càng sâu hơn, chứ không phải phương hướng mà Dương Gian đã đi vào.

Dương Gian tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, không hề ngăn cản, cũng không đi hỏi han.

Sau khi thế giới này xuất hiện chuyện kinh dị, nó đã trở nên cực kỳ quỷ dị, có rất nhiều chuyện đáng sợ không thể lý giải đang xảy ra. Gặp phải hai người này chỉ là một chuyện ngoài ý muốn của ngày hôm nay mà thôi.

"Bọn họ chạy bằng băng trên hành lang như vậy. Chẳng lẽ không sợ bị con quỷ kia dùng một đao chém chết hay sao?"

Dương Gian cũng đi ra khỏi căn phòng này, đồng thời tỏ ra tò mò khi nhìn về phía hai người kia đang bỏ chạy. Nếu đi theo hai người kia đến chỗ sâu, hắn sẽ đi đến chỗ nào?

Sau một hồi suy nghĩ, Dương Gian quyết định từ bỏ. Hắn quay người đi về một phía khác, chuẩn bị theo phương hướng kia để tìm kiếm con quỷ đang du đãng trong này. Thế nhưng khi hắn vừa mới đi chưa được mấy bước. Dương Gian bất chợt dừng lại, một cảm giác lạnh

lẽo tuôn ra.

Bên trong căn phòng Số 71 ở sau lưng hắn, một lần nữa xuất hiện tiếng đàn dương cầm...

Chỉ là lần này giai điệu của nó không còn là giai điệu của hộp âm nhạc.

Vừa rồi bên trong đó có quỷ?

Lúc nãy khi rời khỏi căn phòng, hắn đã xác nhận bên trong không có một ai, nhưng lúc này trong đó lại xuất hiện tiếng đàn dương cầm

thêm lần nữa.

Giai điệu của nó không còn là giai điệu của hộp âm nhạc, mà là một giai điệu hắn chưa từng nghe qua. Vì Dương Gian không am hiểu về đàn dương cầm cho nên hắn không thể nào nhận ra điều này được. Nhưng loại giai điệu này rất thư giãn, quanh quẩn, thăm thẳm, nó giống như một khúc hát ru. Nhưng dường như khúc hát ru này bị thay đổi một chút, giống sự đè nén của hắc ám quỷ dị.

"Là do chiếc đàn dương cầm có vấn đề? Hay là bên trong căn phòng có quỷ?"

Lúc này Dương Gian cảm giác được sau lưng không khỏi xuất hiện một cỗ hàn ý. Vừa rồi hắn cũng từng đi vào bên trong căn phòng kia một lúc, nhưng không phát hiện ra bất cứ điều dị thường nào. Thậm chí con quỷ trong người của hắn không cảm nhận được bất cứ điều đặc biệt nào, tất cả mọi thứ đều lộ ra vẻ cực kỳ bình thường.

Dương Gian vô ý dừng bước, hắn quay người nhìn về phía căn phòng số 71 thêm một lần nữa. Lúc này cửa phòng cũng chưa hoàn toàn đóng kín, nó còn lưu lại một khe cửa nho nhỏ. Ánh đèn màu hơi vàng vàng chiếu từ bên trong ra ngoài, kèm theo đó là những khúc hát ru quanh quẩn trong không gian yên tĩnh.

"Vừa rồi cô gái tên là Hương Lan cùng người thanh niên A Nan kia vội vàng rời đi không phải là vì bị mình hù dọa. Mà chính là bọn họ biết bên trong căn phòng này có quỷ. Chỉ là sự xuất hiện của mình khiến bọn họ coi mình là con quỷ bên trong phòng. Cho nên khi mình đề nghị trò chuyện, giải đáp thắc mắc, bọn họ mới nhanh chóng ý thức được mình là kẻ ngoại lại. Còn Con quỷ thực sự vẫn còn ở trong phòng."

Bình Luận (0)
Comment