Thế nhưng Dương Gian không thể nào cảm nhận được hơi thở của lệ quỷ từ trên người Cô gái này. Những ngón trắng nõn, hồng nhuận, phơn phớt đang lướt trên những phím đàn kia giống như một người bình thường, không hề có chút nào gọi là âm u đầy tử khí.
"Giai điệu của đàn dương cầm xuất hiện nhiễu loạn."
Rất nhanh Dương Gian liền chú ý đến, tiết tấu của chiếc đàn dương cầm này xuất hiện sai lầm. Dẫn đến việc giai điệu của nó sai khác với giai điệu của hộp âm nhạc.
"Nhất định phải tìm hiểu kỹ xem toàn bộ những chuyện này là chuyện gì."
Hắn có chút chần chờ, suy tư một lúc, nhưng cuối cùng Dương Gian vẫn quyết định đi vào bên trong căn phòng, để tìm hiểu xem rốt cục tiếng đàn dương cầm này là cái gì. Trước khi tiến vào bên trong căn phòng, hắn có lưu ý đến số trên cửa.
Số 71.
Bên trên tấm bảng được làm bằng đồng có ghi hai con số cực kỳ rõ ràng...
"Két!"
Khe cửa hoàn toàn được mở rộng, Dương Gian sắc mặt tỉnh táo nhanh chân bước vào trong.
Sau khi hạ quyết tâm, Dương Gian không chần chờ nữa. Cho dù hắn đã nhập vào bên trong hành lang có thảm màu đỏ rất sâu, nhưng hắn vẫn cố chấp muốn biết rõ bên trong căn phòng này đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại phát ra giai điệu đoạn nhạc nguyền rủa của hộp
âm nhạc.
Theo một tiếng két vang lên. Dương Gian đẩy cửa đi vào, đang ở trong ba tầng quỷ vực nên Dương Gian cứ giống như quỷ mị, đi vào bên trong căn phòng mà không có một tiếng động.
Có lẽ do tiếng mở cửa phát ra, hoặc Cô gái mặc sườn xám đang đánh đàn kia đã phát hiện ra ra có thứ gì đó mở cửa phòng, nên lúc này dáng người với đường cong hoàn mỹ của người này hơi cứng đờ. Tiếng đàn dương cầm càng lúc càng đứt quãng, không ổn định. Dương Gian chú ý bốn phía, đồng thời tiến đến gần người phụ nữ mặc sườn xám kia. Hắn muốn nhìn mặt của người này xem thử, đây là người hay là quỷ.
Nếu là quỷ, nhưng vậy rốt cục con quỷ này có liên quan gì với hộp âm nhạc. Trong quá trình tiến đến gần, Dương Gian không nhận được bất cứ quấy nhiễu nào. Mắt quỷ không đưa ra cảnh cáo, bản thân hắn cũng không bị tập kích. Thậm chí hắn còn ngửi thấy một mùi thơm khi tiến lại gần người phụ nữ mặc sườn xám kia.
Đây là mùi nước hoa phát ra ở trên người phụ nữ kia, mùi thơm này rất nhạt, nhưng lại tồn tại chân thực.
"Điều này không có khả năng."
Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy một cô gái mặc sườn xám màu đỏ ngồi trên ghế dài trước đàn dương cầm, cũng đã nhìn thấy được mặt của người này. Cũng chính vì thế Con ngươi Dương Gian mới CO rụt lại, lộ ra mấy phần kinh dị.
Cô gái này là một người sống. Hơn nữa cô ta còn là một cô gái cực kỳ khỏe mạnh, tràn đầy mị lực với khuôn mặt trắng nõn. Với mái tóc đen nhánh trên đầu, cùng với thân thể hoàn mỹ khi mặc sườn xám, ở bất kỳ thời đại nào cô gái này đều sẽ là một mỹ nữ. Nhưng sắc mặt của cô gái kia vào lúc này không tốt lắm.
Là khẩn trương.
Sự hoảng sợ cao độ cùng sợ hãi khiến cho cô ta lộ ra vẻ khẩn trương. Lúc này cô ta đang cắn chặt bờ môi, cả người đều đang run rẩy, nhưng cô ta vẫn cố nén loại hoảng sợ cùng sợ hãi này, vẫn kiên trì gãy đàn dương cầm như trước, dường như có cái gì đó thúc đẩy khiến cho cô ta phải làm như vậy.
Dương Gian đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Cô ta. Mắt quỷ không ngừng quét qua quét lại trên người của cô gái kia, dường như đang kiểm tra đi kiểm tra lại xem người này có phải là người hay không.
"Vì chuyện gì ở chỗ này sẽ có một người bình thường còn sống? Ở bên ngoài hành lang đang bồi hồi một con quỷ, chỉ cần đạp trúng dấu chân liền có thể phát động quy luật giết người, mà bên ngoài khách sạn Caesar đã sớm bị phong tỏa. Với hoàn cảnh như hiện tại, căn bản không thể nào có bất kỳ một ai sinh sống nổi, chớ nói chi đến việc ngồi ở đây đánh đàn Dương cầm."
Bản thân Dương Gian vẫn còn ở bên trong quý vực, cho nên dù hắn đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào Cô gái kia đang đánh đàn dương cầm, nhưng cô ta lại không phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Tuy nhiên dựa vào sắc mặt của cô ta, xem ra cô ta biết hắn đi vào.
Chỉ là cô gái này nghĩ thứ đang tiến vào không phải người, hơn phân nửa là nghĩ thứ vừa mở cửa tiến vào bên trong là một con quỷ, cho nên cô ta mới cảm thấy sợ hãi. Điều này khiến cho tiếng đàn dương cầm của cô ta xuất hiện sai lầm, dù sao giữa Dương Gian và quỷ không khác nhau quá nhiều.
Nhưng đối với Dương Gian mà nói, phát hiện ra cô gái này là người sống còn đáng kinh ngạc hơn cả việc phát hiện ra cô ta là một con quỷ. Nếu trong chỗ này xuất hiện thêm Con quỷ thứ hai, Dương Gian cũng không hề cảm thấy kỳ quái.
Thế nhưng người sống thì lại khác, nó không hề giống với quỷ. Bởi vì trước đó hắn đã xác nhận qua, toàn bộ khách sạn Caesar đã bị phong kín, nên tuyệt đối sẽ không thể nào có chuyện có ai đó lẻn vào bên trong.
Nhớ đến việc trước đó bên trong căn phòng xuất hiện một cỗ thi thể bị hư thối, Dương Gian bắt đầu nghi ngờ việc người xuất hiện ở chỗ này cũng không phải chạy vào từ bên ngoài khách sạn Caesar, mà từ một lối khác.
Lối còn lại kia không có ở bên trong khách sạn, mà là ở một chỗ nào đó sâu bên trong, đồng thời lối vào kia cũng kết nối với một chỗ nào đó của thế giới thực. Ngoài ra, có lẽ số lượng lối ra vào chỗ này nhiều hơn con số 2, và khách sạn Caesar chỉ là một trong số rất nhiều lối ra đó. Cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được vì cái gì ở trong chỗ quỷ dị như này lại xuất hiện người sống. Trong lòng Dương Gian đã đoán ra đại khái tình hình của cô gái phía trước mặt.
"Cô gái này chắc chắn đã đi vào từ một lối nào đó trong chỗ sâu, vận khí của cô ta tương đối tốt, tránh được quỷ tập kích và tiến vào bên trong căn phòng này."
Nhưng cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi. Phần nhiều hắn càng muốn hỏi thêm một chút. Dương Gian đi ra khỏi ba tầng quỷ vực, đến bên cạnh cô gái, lạnh nhạt hỏi:
- Vì sao cô là một người bình thường lại có thể đi đến chỗ này?
Bên trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một giọng nói. Cô gái mặc sườn xám màu đỏ nhất thời hoảng sợ nhảy dựng lên, cô ta tỏ ra sợ hãi nhìn Dương Gian ở bên cạnh, tiếng đàn dương cầm cũng theo đó ngừng lại.
- Xong rồi? Hương Lan, em không sao chứ?