Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1132 - Chương 1132: Người Phụ Nữ Mặc Sườn Xám

Chương 1132: Người Phụ Nữ Mặc Sườn Xám

"Là do Cỗ thi thể kia đi ngang qua đâu đó gần đây để lại hay sao?"

Trong lòng hắn lập tức có dạng suy đoán này, thế nhưng trên mặt thảm không hề có dấu chân màu đen. Không biết điều này là do chỗ này sẽ đổi mới sau một đoạn thời gian hay là bị ai đó thanh lý.

Bất chợt Dương Gian nghĩ đến cái gì đó, hắn định định mở cánh cửa của phòng số 31.

"Không mở cửa ra được."

Thần sắc Dương Gian hơi động, mặc dù cái chốt cửa hơi rung rung, nhưng từ đầu đến cuối hắn không thể nào mở nó ra. Hắn nhìn sang bên cạnh. Cửa phòng bên cạnh đang tối đen, dường như chứng tỏ bên trong phòng không hề có khách. Dương Gian định dùng sức mạnh để cưỡng ép phá tan cánh cửa, thế nhưng, mặc dù cửa gỗ phát ra tiếng lạch cạch kịch liệt, nhưng không thể nào mở ra được.

"Đúng là một chỗ quỷ quái."

Nghi hoặc trong lòng hắn càng ngày càng nhiều. Dựa theo sức lực của hắn, đừng nói là một cánh cửa, dù là một vách tường đi nữa nó cũng sẽ bị hắn đập cho nứt. Dù sao hiện tại trong người hắn đang ẩn giấu quỷ ảnh, đã khác xa so với người bình thường. Thực ra cũng chỉ vì tò mò nên Dương Gian mới đụng thứ mà thôi, chứ không có ý định mở nó ra. Lúc này không phải là lúc phân cao thấp với một cánh cửa.

Đi qua khỏi căn phòng số 31 mà lúc trước con quỷ có thể sửa đổi trí nhớ đang ở, Dương Gian đi vào ngã ba thứ tư. Vẫn như cũ, phía trước mặt hắn có mấy lối rẽ khác. Xung quanh là vách tường, hoàn cảnh khá u ám cùng lối đi chật chội và nhỏ hẹp, không có bất cứ sự khác biệt nào, chỉ là số phòng mà hắn đi ngang qua không giống nhau. Nếu che tấm bảng số phòng đi, thì có lẽ không một ai phân biệt được bản thân đang ở chỗ nào trong này. Vì thế Dương Gian mới lo lắng bản thân sẽ bị mất tích khi xâm nhập vào trong này.

"Vẫn không tìm ra con quỷ kia, khả năng có đi thêm một đoạn nữa cũng không có thu hoạch được gì. Lần này mình xui xẻo như vậy hay sao? Chẳng lẽ Con quỷ kia đã đi đến chỗ nào đó rồi? Hay là mình cần phải dùng một cây quỷ nến màu trắng thì mới hấp dẫn nó đi ra?"

Dương Gian vẫn còn một thủ đoạn cưỡng chế, đó chính là nhóm lửa thắp cây quỷ nến màu trắng. Tuy nhiên đây chỉ là hành động bất đắc dĩ cuối cùng của hắn, bởi vì khi đốt thứ này sẽ cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa đây lại còn là vùng đất nguy hiểm, không thể nào hiểu được, cho nên khi sử dụng cần phải thận trọng. Mặc dù nguyền rủa của hộp âm nhạc mạnh, nhưng không phải là vạn năng.

Ngay khi hắn đang chuẩn bị đi vào sâu hơn, hắn đột nhiên dừng lại, nhìn về phía một lối hành lang tĩnh mịch. Một đoạn hành lang được trải thảm đỏ, kéo dài, biến mất ở cuối tầm mắt, chỗ đó có một ánh đèn vàng yếu ớt, dường như nó đang chỉ dẫn phương hướng.

"Có âm thanh truyền đến."

Dương Gian không hành động, hắn mơ hồ nghe được âm thanh gì đó truyền đến từ lối nhỏ trong chỗ sâu. Âm thanh này hẳn là cách rất xa, nếu không phải cảnh vật xung quanh quá yên tĩnh thì hắn căn bản không thể nào phát hiện ra được. Đó là một đoạn nhạc, dường như có ai đó đang đánh đàn dương cầm. Dương Gian cố gắng bỏ qua đoạn nguyền rủa của hộp âm nhạc ở trong đầu, định nghe rõ đoạn nhạc dương cầm đang được truyền đến kia. Thế nhưng rất nhanh sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi. Bởi vì đoạn nhạc được đánh bởi đàn dương cầm này chính là giai điệu đoạn nguyền rủa của hộp âm nhạc ở trong đầu hắn.

"Đùa gì vậy, mình nghe nhầm hay sao?"

Dương Gian đột nhiên cảm thấy một loại sợ hãi không nói nên lời. Vì chỗ này lại có giai điệu của hộp âm nhạc, loại giai điệu này cũng không phải là những đoạn nhạc nổi danh, mà chỉ là một đoạn nhạc chưa ai nghe qua. Đồng thời, theo lý mà nói những ai nghe được tiếng chuông của hộp âm nhạc đều sẽ phải chết, nên khả năng lưu truyền của nó là cực kỳ thấp. Cho dù có cũng không thể nào xuất hiện tại vùng đất quỷ dị không hiểu này được.

"Qua đó xem một chút."

| Dương Gian có chút chần chờ, sau đó lập tức thay đổi phương hướng, đi vào lối đi phía bên phải. Trước khi đi hắn liền ném trên mặt đất

một viên đạn vàng, dùng để làm biển báo giao thông. Kẻo lúc nào xảy ra biến hóa lại không biết phương hướng mà chạy trốn. Bởi vì Dương Gian đang ở bên trong quý vực, nên tốc độ di chuyển của hắn rất nhanh, giống như quỷ mị, thoáng cái đã qua.

Sở dĩ tích cực như vậy không phải là hắn có ý định tìm đường chết, nhưng vấn đề này lại có liên quan đến nguyền rủa của hộp âm nhạc. Nếu có thể hiểu thêm về nó, có lẽ hắn sẽ tìm ra được cách gì đó để phá giải nguyền rủa.

Rất nhanh hắn đã đứng trước một cánh cửa có ánh đèn mờ mịt. Đây cũng là một căn phòng, giống như đúc với những căn phòng khác, không có gì khác nhau. Điều khác biệt duy nhất chính là ở bên trong căn phòng này có tiếng đàn dương cầm vang lên, dường như có ai đó đang đàn ở bên trong.

- Hiện tại Dương Gian đã hoàn toàn có thể khẳng định, đây chính là đoạn giai điệu nguyền rủa bên trong hộp âm nhạc. Dưới sự thúc đẩy của lòng hiếu kỳ, hắn thử nắm lấy chốt cửa và mở nó ra. Lần này cửa phòng không như trước kia, có thể mở ra được rất dễ dàng. Theo một tiếng két vang lên, ánh sáng bên trong căn phòng chiếu ra theo khe cửa.

Dương Gian dùng ánh mắt cảnh giác nhìn vào bên trong, trong lòng hắn đã chuẩn bị tốt cho trường hợp bị lệ quỷ tập kích. Nhưng hắn tin tưởng bản thân có thể chống đỡ được, không đến mức bị nó giết chết trong nháy mắt.

Phong cách bên trong căn phòng rất cũ kỹ, là từ thời kỳ dân quốc, tuy nhiên nó lại rất sạch sẽ.

Lực chú ý của Dương Gian không phải những thứ này, mà ánh mắt của hắn nhìn về phía một chiếc đàn dương cầm đang được trưng bày

trong phòng khách. Phía trước đàn dương cầm đang có một người.

Người này đang đưa lưng về phía bên này, chỉ nhìn thấy được bóng lưng. Nhưng dựa theo bóng lưng của người này, Dương Gian biết đây là một người phụ nữ, đang mặc một chiếc áo dài màu đỏ đậm. Để nhận ra được điều này không khó, bởi vì không có người đàn ông nào làm giả ra những đường cong hoàn mỹ kia được.

"Người? Hay là quỷ?"

Trong đầu Dương Gian xuất hiện ý nghĩ này, sắc mặt có chút ngưng trọng. Nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh quỷ dị ở chỗ này, người bình thường sao có thể xuất hiện ở chỗ này được chưa, cho nên hắn hẳn cho rằng khả năng là quỷ cao hơn một chút.

Bình Luận (0)
Comment