Dương Gian lập tức nhớ tới thời điểm hắn thắp quỷ nến để chống đỡ cá chém từ gỗ thi thể. Khi đó nguyên một cây nên đã phải cháy gần hết chỉ với một cú chém. Tình huống lúc đó không khác gì cảnh tượng lúc này. Nguyền rủa đã bị một danh ngạch áp chế lệ quỷ triệt tiêu. Tập kích lại bị một cây quỷ nến màu đỏ đậm ngăn cản. Đây chính là cái giá phải trả.
"Nếu như sau khi mình dùng hết hai danh ngạch áp chế lệ quỷ còn lại mà vẫn còn cưỡng ép sử dụng thanh sai đao này, thì mình sẽ phải trả cái giá như thế nào? Sẽ bị giết chết trong nháy mắt hay sao?"
Ánh mắt Dương Gian biến hóa bất định, hắn muốn biết đáp án, nhưng không dám thử. Thế nhưng, nếu không dùng thử sẽ không thể nào tìm ra cách giải quyết vấn đề. Không thể nào tin tưởng hoàn toàn vào suy đoán được.
"Mà thôi, đi được đến đâu hay đến đó. Hiện tại mình còn có chuyện quan trọng hơn cần làm."
Dương Gian thu hồi ánh mắt khỏi đoạn thịt màu đen bị biến thành màu trắng ở trên cánh tay kia. Loại triệt tiêu nguyền rủa này sẽ là vĩnh viễn, chứ không phải là chờ một lúc thì cánh tay quỷ sẽ khôi phục như lúc đầu.
Dương Gian mơ hồ cảm thấy, đây có lẽ là sự thiếu hụt mà Vương Tiểu Minh nhắc đến. Nó không có được năng lực thực sự của con quỷ. Cho nên theo quá trình sử dụng càng lâu và bị thương tổn càng nhiều, loại áp chế này sẽ dần dần trở nên yếu, cuối cùng là biến mất...
Bởi vì vừa rồi quỷ ảnh của hắn cũng bị chém một nhát, nhưng hiện tại nó đang khôi phục lại như cũ. Quỷ ảnh là quỷ thực sự, còn thứ này chỉ là một phần đặc tính của Cảnh sát quỷ được bàn tay quỷ dung hợp vào. Nó không thể đại biểu cho Cảnh sát quỷ thực sự, cho nên nó không phải quỷ. Nó chỉ giống như quỷ nộ, có khả năng bị giết chết.
Suy nghĩ qua một chút, sau đó Dương Gian quyết định tạm dừng vấn đề này ở đây. Bất kể điều này có như thế nào đi nữa, hiện tại thanh sài đạo đã rơi vào tay của hắn. Lúc này việc hắn cần làm chính là trở về tòa cao ốc bình an, tiếp tục đấu thêm một trận với Phương Thế Minh. Không giết chết được tên này, hắn không thể nào an tâm được.
Dương Gian ngẩng đầu, quan sát qua một chút về chỗ này, một chỗ cực kỳ quỷ dị.
"Nơi này quá nguy hiểm, không nên để đầu hành lang này xuất hiện. Nếu có cửa tồn tại, như vậy quỷ sẽ có thể đi theo đó mà đi đến khách sạn Caesar. Hiện tại mình cần phong tỏa lối ra. Tuy nhiên không có phương pháp nào có thể phá hỏng được lối hành lang này cả, cần phải sử dụng một chút thủ đoạn đặc biệt mới được."
Hắn từng nghĩ sẽ dùng vàng để bịt kín chỗ này, nhưng thời gian không cho phép hắn làm điều đó, với lại trong tay hắn cũng không có nhiều vàng như vậy.
Cuối cùng, Dương Gian chú ý đến Cỗ thi thể cao lớn ở dưới chân. Hiện tại thứ này đang bị tấm vải khâm liệm bọc lại, trông nó chẳng khác gì một cánh cửa, có thể chắn được lối ra.
"Dùng Cỗ thi thể này để chắn cửa, nhờ có sự tồn tại của tấm vải khâm liệm nên toàn bộ lực lượng linh dị sẽ bị ngăn cách, không một con quỷ nào có thể đi qua. Phải nói, dùng thứ này làm cánh cửa còn chắc hơn cả Cổng hoàng cung."
Dương Gian cảm thấy cách này có lẽ sẽ khả thi. Không có bất cứ lực lượng linh dị nào có thể ăn mòn được tấm vải khâm liệm, mà bên trong lại là thi thể của một con quỷ. Có thể nói, sự tồn tại của hai thứ này đủ để ngăn cản bất cứ sự xâm lấn nào của lệ quỷ.
Ngay lập tức, Dương Gian khiêng Cỗ thi thể lên và tiếp tục đi đến lối ra. Sau khi đặt cỗ thi thể chắn trước lối ra, Dương Gian nhìn thấy xung quanh vẫn còn một số khe hở. Thế là hắn dùng lực lượng của quỷ ảnh gỡ bê tông ở xung quanh xuống rồi gắn vào xung quanh, tạo thành một vách tường không có kẽ hở.
Cứ như vậy Dương Gian đã khảm được Cỗ thi thể kia vào trong tường xi măng. Trông nó khá tinh xảo. Hắn thử đưa chân đạp qua một chút nhưng nó không hề lay động mà rất kiên cố.
"Chỉ có thể làm như vậy thôi."
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng, đồng thời hắn cũng dùng quỷ vực để xuyên qua vách tường, nhưng không thể nào bao phủ được. Cách này đã phát huy tác dụng.
Sau này nó có phát sinh ra vấn đề gì hay không, Dương Gian cũng chẳng thèm quan tâm đến. Hiện tại ngay cả mạng mà hắn còn không thể biết có giữ nổi hay không, thì hơi sức đâu mà quan tâm đến nhiều thứ như vậy chứ. Làm nhiêu đó thôi đã đủ chứng minh Dương Gian là một người có trách nhiệm rồi, nếu đổi lại là người khác, người ta chắc chắn sẽ phải mông rời đi, không thèm quan tâm đến chuyện này.
"Đi thôi."
Dương Gian lùi lại mấy bước, sau đó không do dự mở quỷ vực, khuếch tán ra xung quanh. Chỉ trong nháy mắt quỷ vực đã bao phủ toàn bộ khách sạn Caesar, sau đó kéo dài về phía bắc của thành phố. Trong nháy mắt Dương Gian biến mất khỏi chỗ cũ.
Mặc dù chỗ này cách thành phố Đại Xương rất gần nhưng Dương Gian chỉ hơi nhìn về phía đó một chút chứ không trở về. Mà hắn đi
theo đường cũ, một lần nữa trở lại cao ốc bình an.
Phương Thế Minh đã bỏ chạy rồi, hắn ta không còn ở cao ốc bình an nữa. Nhưng đối với Dương Gian mà nói, điều đó không quan trọng. Hắn chỉ cần đi qua tòa cao ốc bình an, sau đó tìm đến dấu chân hay dấu tay của Phương Thế Minh là có thể sử dụng thanh sài đao này
rồi.
Dù cái giá của lần này sẽ là một danh ngạch áp chế lệ quỷ đi nữa hắn cũng muốn giết tên này.
Nguy hiểm từ nguyền rủa của hộp âm nhạc còn lớn hơn rất nhiều lần so với việc lệ quỷ khôi phục. Nếu chỉ là lệ quỷ khôi phục, thì ở trong lòng Dương Gian còn có một số biện pháp khẩn cấp, có thể đảm bảo tính mạng của bản thân. Nhưng hiện tại ngay cả nguyền rủa hắn còn không xử lý xong, thì hơi sức đâu mà quan tâm đến việc lệ quỷ khôi phục.
Trong lòng Dương Gian thầm nghĩ.
"Đừng để cho tôi thất vọng đó, tranh thủ thời gian chém một nhát xử lý luôn tên Phương Thế Minh kia."