Quãng thời gian kể từ khi Dương Gian rời đi cao ốc bình an và trở lại đó, nhìn qua thì thấy nó rất lâu, nhưng thực chất cũng chỉ mấy tiếng đồng hồ thôi. Phần lớn nguyên nhân của điều này là do hắn gặp phải một số chuyện đặc thù và quỷ dị ở trong khách sạn Caesar. Nếu không hắn sẽ không cần phải tiêu tốn nhiều thời gian như vậy.
Hiện tại nguyền rủa của hộp âm nhạc vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu của hắn như một tấm bùa đòi mạng. Đối với Dương Gian mà nói, lúc này, mỗi giây mỗi phút đều là cực kỳ quý giá. Bởi vì chỉ khi tiêu diệt được Phương Thế Minh, hắn mới có thời gian để đi xử lý nguyền rủa của hộp âm nhạc.
Mà trước đó, vì Dương Gian đã rời địnên quỷ vực bao phủ toàn bộ thành thị cũng theo đó mà tiêu tán. Đồng thời sau khi xác định được Dương Gian còn chưa chết, lệ quỷ trong người hắn chưa khôi phục lại, giải trừ được không ít nguy cơ. Điều này khiến cho rất nhiều người cảm thấy an tâm hơn một chút.
Nhưng đổi lại, chuyện lần này vẫn còn tồn tại một số vấn đề nghiêm trọng.
- Mọi chuyện đại khái là như này. Toàn bộ người của Hội anh em đã chết rồi. Sau đó Dương Gian và Phương Thế Minh đánh nhau một trận tại tầng cao nhất của tòa cao ốc bình an. Kết quả mọi người cũng biết rồi đó, hai người ngang tay nhau, Dương Gian không thể xử lý Phương Thế Minh và trạng thái của Phương Thế Minh đang rất kém, sắp sửa bị lệ quỷ khôi phục. Hắn ta không muốn bị Dương Gian câu kéo đến chết, nên lựa chọn chạy trốn.
Bên trong phòng họp, Tào Dương trần thuật đại khái những chuyện vừa xảy ra lúc trước. Hành động lần này sẽ do Vương Tiểu Minh và mấy vị tổ trưởng khác phụ trách.
- Thế nhưng dường như Dương Gian cũng không có ý định buông tha cho Phương Thế Minh. Mặc dù hắn đã rời khỏi khu vực thành thị, nhưng tôi cảm thấy là hắn đang đi chuẩn bị thứ gì đó. Lần xuất hiện tiếp theo của hắn sẽ rất nhanh. Dù sao chúng ta cũng đã biết rõ tính cách của hắn rồi, nếu hắn đã muốn giết ai đó thì không người nào có thể ngăn cản.
Nói đến đây, Tào Dường dừng lại, nhìn về phía Vương Tiểu Minh. Lúc trước em trai của Vương Tiểu Minh cũng từng bị Dương Gian giết, không một ai có thể khuyên can hắn được. Gì mà trao đổi lợi ích hay thỏa hiệp, đối với Dương Gian mà nói, mấy thứ đó không có tư cách tồn tại khi hắn đã nhận định một người nào đó đáng chết.
Điều này có thể coi là làm xằng làm bậy, phù hợp với tính cách của một người thanh niên trẻ. Sắc mặt Vương Tiểu Minh vẫn như thường, giống như hắn ta không thèm quan tâm đến chuyện đó, mà chỉ nói:
- Suy đoán của cậu khá chuẩn đó. Nếu không có gì sai sót thì chắc chắn Dương Gian sẽ trở lại đây trước hừng đông và bắt đầu tìm kiếm
tung tích Phương Thế Minh.
Nói đến đây, hắn ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Cậu có thể tìm ra vị trí của Phương Thế Minh không?
Hắn ta không phải ngạ quỷ nhân, cũng không phải là nhân viên tình báo, nên không thể nào biết về chuyện này. Tào Dương tỏ ra có chút sững sỡ.
- Ngài muốn để cho Phương Thế Minh và Dương Gian tiếp tục tranh đấu?
Vương Tiểu Minh nói:
- Sai rồi, là kết thúc mới đúng. Chỉ khi nào chúng ta kết thúc được loại tranh đấu như thế này thì tổn thất mới có thể dừng lại. Nếu có thể mà nói, người tôi hy vọng chết chính là Phương Thế Minh. Người như Dương Gian vẫn còn có lúc cần dùng đến.
Tào Dương hiểu ý của hắn ta, cuộc tranh đấu của hai người kéo dài càng lâu thì ảnh hưởng sẽ càng lớn. Mà hiện tại giữa hai phe đã đến mức độ không chết không thôi, cho nên chỉ khi nào một bên hoàn toàn chết đi thì mọi chuyện mới được tính là kết thúc. Dù sao hiện tại
trong thành phố vẫn còn tai họa ngầm của chuyện kinh dị quỷ họa, cho nên bọn họ cần phải kết thúc chuyện này sớm nhất có thể. Ai biết được ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra. Tào Dương nhún nhún vai, tỏ vẻ sẽ cố hết sức.
- Tôi sẽ cố thử tìm kiếm một chút, nhưng không chắc có thể tìm ra hắn ta. Một khi tên gia hỏa này mà quyết tâm trốn thì khó có thể tìm ra lắm.
Thực tế Phương Thế Minh đã rời khỏi thành thị. Hắn ta đi đến một thị trấn cách thành thị không xa, đó là một chỗ dừng chân tạm thời
mà hắn đã xây dựng từ trước. Là một vị Tổng Giám Đốc của Hội anh em, không lý nào hắn ta lại ngu ngốc đến mức đặt toàn bộ gia sản tại một chỗ. Thỏ khôn có ba hang, đạo lý đơn giản đó chỉ cần không phải người ngu thì đều hiểu.
Bên trong tầng hầm của một căn nhà cấp bốn không đáng chú ý nào đó, Phương Thế Minh với bộ dạng gầy gò, da bọc xương xuất hiện
đây. Trạng thái hiện tại của hắn ta rất kém cỏi. May là hắn ta đã chạy kịp, nếu không sẽ phải chết vì lệ quỷ khôi phục. Nhưng với tình trạng lúc này của hắn ta thì chuyện đó cũng không còn cách quá lâu, không biết có thể còn cầm cự được dăm bữa, nửa tháng nữa không.
"Cần phải chuẩn bị sớm một chút. Mấy ngày này mình phải bàn giao lại một ít chuyện, sau đó nhanh chóng đi đến xe buýt quỷ. Tên Dương Gian này đúng là điên thật rồi, nếu không phải vì hắn thì mình đâu cần phải mạo hiểm như này. Chiếc xe buýt quỷ này quá nguy hiểm, không một ai biết bản thân còn có thể sống sót để trở về sau khi lên xe hay không."
Phương Thị Minh ngồi trên ghế sô pha, hai con mắt hằn hai tia máu to tướng khẽ chuyển động, giống như đang tự hỏi điều gì đó. Sau một lát hắn ta cầm lấy một chiếc điện thoại đi động và thực hiện một cuộc gọi video. Những thành viên chủ chốt của Hội anh em đều đã bị Dương Gian giết nhưng hắn biết vẫn còn một người chưa chết.
Rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối.
- Là tôi, Phương Thế Minh. Hạ Thiên Hùng, hiện tại cậu đang ở đâu vậy?
Giọng điệu của Phương Thế Minh có chút khàn khàn, khiến người nghe cảm thấy khá khó chịu.
Ở phía bên kia Hạ Thiên Hùng tỏ ra có chút kinh ngạc:
- Phương tổng? Sao bộ dạng của ngài lại thành ra như thế này. Nghe nói cao ốc bình an đã xảy ra chuyện lớn rồi? Thật sự xin lỗi nhé, hiện tại tôi đang ở trên máy bay, chuẩn bị đi ra nước ngoài. Phía bên kia có chút chuyện cần tôi đi xử lý.
Phương Thế Minh nói:
- Đừng có nói mấy điều vô dụng đó. Khả năng cao là tôi sẽ phải rời đi một đoạn thời gian, chuyện của Công ty tôi sẽ giao lại toàn bộ cho
cậu.