- Đừng, đừng làm vậy, tôi không đủ năng lực để quản lý công ty đâu.
Hạ Thiên Hùng vội vàng từ chối. Nếu hiện tại mà tiếp nhận Hội anh em chẳng phải là hắn ngại chết chưa đủ nhanh hay sao? Hắn ta không muốn cõng cục nợ này trên lưng đâu.
Phương Thế Minh nói:
- Tôi biết là cậu đang kiêng kỵ Dương Gian. Trước đó tôi cũng đánh nhau với hắn một trận, chết một ít người. Đúng là tôi không chịu đựng nổi, nhưng Dương Gian cũng sống không được lâu đâu... Chẳng mấy chốc nữa cậu sẽ thu được tin tức Dương Gian chết.
Suy đoán của hắn ta không sai, loại trạng thái kia của Dương Gian chắc chắn không duy trì được lâu, chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ chết một cách bất đắc kỳ tử.
- Ha ha?
Hạ Thiên Hùng nghe nói như vậy nhịn không được liền cười rộ lên.
Phương Thế Minh lạnh lùng nói:
- Cậu cười cái gì?
Dương Gian Có sống được hay không Hạ Thiên Hùng không biết, nhưng với bộ dạng hiện tại của Phương Thế Minh, hắn ta biết tên này sống không được bao lâu. Nhưng đương nhiên là Hạ Thiên Hùng sẽ không bị ngu mà nói ra lời đó, hắn ta chỉ cười rồi nói:
- Tôi cười sự vô năng của tổng bộ, Dương Gian thật đáng thương. Vất vả làm nhiều thứ như vậy thì thế nào chứ, còn không phải là hắn không có cách xử lý chúng ta hay sao. Phương tổng, ngài cứ yên tâm, chỉ cần nghe được tin Dương Gian chết, tôi chắc chắn sẽ cố gắng quản lý tốt công ty giúp ngài.
- Còn nếu Dương Gian vẫn sống, thứ lỗi cho tôi không thể cố gắng. Ngài cũng biết hắn là một người điên mà, thấy mặt là đánh, chẳng nói chẳng rằng gì cả. Tôi không muốn dây dưa với hắn, với lại tôi cũng đánh không lại hắn. Tôi đã đọc qua tư liệu của hắn rồi, là áp chế toàn bộ. Trước đó tôi đã từng suýt chết trong tay của hắn.
Phương Thế Minh nhíu nhíu mày, lập tức nói:
- Vậy mọi chuyện cứ như lời câu nói đi. Một khi Dương Gian chết đi, cậu phải tiếp tục quản lý công ty, duy trì hoạt động bình thường của nó. Nếu cậu làm không tốt thì cậu hẳn phải biết hậu quả rồi đó.
Nụ cười trên mặt Hạ Thiên Hùng dần dần tắt hẳn. Điều này không dễ chút nào, hiện tại Hội anh em đâu còn được coi là Hội anh em nữa đâu? Đều đã biến thành trại trẻ mồ côi rồi, việc nó có thể đặt chân ở trong thành phố này được hay không đã là một điều khó khăn rồi, chứ không cần nói đến việc phát triển.
- Tôi sẽ cố hết sức.
Nhưng Hạ Thiên Hùng không thể làm gì hơn ngoài cố gắng đáp ứng. Nếu hắn ta không đáp ứng, vậy chắc chắn hắn ta sẽ phải chết ngay lập tức. Hắn ta biết Phương Thế Minh có năng lực này.
Ngay lúc này, Dương Gian lại một lần nữa xuất hiện ở bên trong tòa cao ốc bình an. Quỷ vực xuất hiện, cả tòa cao ốc bình an một lần nữa bị nó bao phủ. Hiện tại hắn đã có thể tùy tiện sử dụng năng lực lệ quỷ. Kể từ khi nguyền rủa của hộp âm nhạc bắt đầu, hắn chưa từng thu hồi quỷ vực.
"Dương Gian trở về."
Lúc này Lý Quân đang tiến hành công tác xử lý dị thường xung quanh cao ốc bình an, khi thấy mọi thứ xung quanh bị ánh sáng màu đỏ | bao phủ thêm một lần nữa thì sắc mặt hắn ta có chút thay đổi.
Tô Phàm ở bên cạnh mở miệng nói:
- Đến thật rồi. Hiện tại hắn đang ở bên trong tòa cao ốc. Tuy nhiên chúng ta không thể nào tìm thấy, quỷ vực của hắn còn đặc biệt hơn cả tưởng tượng. Đội trưởng, anh có thể gọi điện thoại cho hắn không.
- Vô dụng thôi, trên người của hắn không mang theo điện thoại di động định vị vệ tinh. Dương Gian đã vứt nó ở chỗ lúc trước hắn ngã
xuống.
Trước đó Lý Quân đã nhận được tin tức, hai người Quách Phàm và Chung Sơn đã lấy được điện thoại vệ tinh của Dương Gian, đang mang về tổng bộ.
- Tuy nhiên, chắc chắn Dương Gian đã phát hiện ra chúng ta. Nhưng hắn chưa xuất hiện trước mặt chúng ta, điều này cho thấy hắn không muốn quan tâm đến chúng ta... Trước tiên mọi người cứ nghỉ ngơi một chút đi, không cần thiết di chuyển ở bên trong quý vực. Tôi gọi điện cho giáo sư Vương một chút, thử xem bên kia an bài thế nào.
Chuyện đầu tiên khi trở về cao ốc bình an của Dương Gian chính là đi phòng giám sát để xem camera. Trước tiên hắn cần xác định được vị trí từng xuất hiện của Phương Thế Minh. Chỗ đánh nhau trước đó của bọn họ diễn ra trong quý vực, nên việc tồn tại giấu chân là điều không thể.
Rất nhanh, Dương Gian tìm ra được một căn phòng mà Phương Thế Minh từng đi qua. Bên trong căn phòng không có camera giám sát nên hắn không biết tên này vào đó để làm cái gì.
Tuy nhiên điều đó không quá quan trọng, chỉ cần biết chỗ đó có dấu chân của hắn ta là được. Dương Gian lập tức đi đến trước cửa của căn phòng. Hắn đẩy cửa đi vào bên trong, ngay lập tức có thể nhìn thấy hết mọi thứ. Cách bài trí bên trong khá đơn giản, một cái bàn, một cái ghế, đằng sau có thêm một cái giá sách khá thô sơ. Nhưng điều khiến Dương Gian chú ý chính là hai bức ảnh lưu lại trên mặt
bàn.
“Đây là ảnh của mình."
Dương Gian nhặt lên để nhìn, sau khi thấy nội dung bức ảnh, sắc mặt của hắn hơi đổi một chút. Bên trong bức ảnh là bộ dạng toàn thân của hắn từ thời còn đi học cấp ba, phía trên có viết tên của hắn. Nhưng hiện tại tấm hình đã bị thứ gì đó cắt làm đôi.
"Đây là... Do cây kéo quỷ?"
Dương Gian lập tức đưa ra phán đoán như vậy, bởi vì hắn nhìn thấy vết cắt trên tấm ảnh khá quen thuộc. Bức đầu tiên bị cắt ngay chỗ cổ, bức thứ hai là cắt ở giữa đầu. Mà hai chỗ này chính là hai chỗ mà hắn nhận tập kích quỷ dị khi đang đi trên đường.
"Ảnh chụp là môi giới, là điều kiện phát động quy luật của cây kéo quỷ. Khi cây kéo quỷ cắt bức ảnh, thì ngay thời điểm đó nó sẽ phát ra một loại nguyền rủa nào đó khiến mình phải nhận tập kích giống như bức ảnh... Thế nhưng việc dùng bức ảnh cũng không thể nào phát động quy luật giết người của cây kéo quỷ vào đúng đối tượng được. Bởi vì trên thế giới này có khá nhiều người giống nhau, cho nên hắn ta mới ghi tên của mình vào."
"Tên và ảnh chụp, hai thứ này có thể hoàn toàn xác định được thân phận của đối tượng, có thể tấn công mà không sợ sai mục tiêu."
Sắc mặt Dương Gian trở nên âm trầm, dùng tay sờ qua sờ lại hai bức hình. Trong lòng càng khẳng định bản thân đã gặp phải loại tập kích này. Không trách được hắn lại không có bất cứ dự cảm nào. Cây kéo quỷ và thanh sài đao ở trong tay hắn hiện tại có thể coi là một loại đồ vật.