Dương Gian lập tức đưa ra suy đoán:
"Nếu như mình từ bỏ tên, thay đổi dung mạo, vậy có thể tránh thoát được lời nguyền này hay không? Bất kể là thay đổi tên hay dụng
mạo, đối với mình mà nói đó không phải là việc gì khó khăn. Nếu đây là phương pháp phá giải lời nguyền của cây kéo quỷ, như vậy đây sẽ là việc tiếp theo mà mình cần làm."
Tuy nhiên đây chỉ là những suy đoán của hắn mà thôi. Hắn không có lập tức đi làm chuyện này. Mà ngồi xuống chiếc ghế trước đó Phương Thị Minh từng ngồi qua, đồng thời lấy chiếc hộp đựng thanh sài đao ra.
"Đây là căn phòng riêng của Phương Thế Minh, nên vị trí mà mình ngồi chắc chắn tồn tại dấu chân của hắn ta."
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, một lần nữa hắn lại lôi thanh sài đao loang lổ ra.
"Việc bao phủ kín dấu chân không nhất thiết phải dùng chính hai chân của mình để giẫm vào mới được. Mà việc tiếp xúc môi giới chỉ là
một hình thức mà thôi. Trước đó mình từng dùng bàn tay quỷ để tập kích cỗ thi thể cao lớn và bị thứ này tấn công. Điều này nói ra tiếp xúc với môi giới một cách gián tiếp cũng được."
Nghĩ đến đây, ở dưới chân của hắn dần dần xuất hiện một bóng dáng màu đen. Lúc này quỷ ảnh đã ghép gần xong hai phần lại với nhau rồi, đã có thể khống chế. Quỷ ảnh ở dưới chân Dương Gian giống như giọt mực nhỏ vào nước vậy, dần dần khuếch tán ra xung quanh và bao phủ toàn bộ.
Dùng quỷ ảnh để tiếp xúc gián tiếp với dấu chân bên trong phòng làm việc, đây là phương pháp khá ổn. Như vậy, bất cứ người nào đi vào bên trong phòng làm việc đều sẽ không trốn thoát khỏi tập kích của Dương Gian.
Theo sự bao trùm của quỷ ảnh, Dương Gian nắm lấy thanh sài đao quỷ dị
trong tay, ngay lập
tức xung quanh hiện ra từng bóng người. Những người này có người thợ xây, thợ lắp đặt, có cô lao công, còn có nhân viên của công ty, thậm chí hắn còn nhìn thấy Lý Dao đã chết xuất hiện trong này.
| Đây là những người từng vào chỗ này và lưu lại dấu chân, hiện tại Dương Gian dùng quỷ ảnh bao phủ tất cả nên mới hiện ra trước mặt
của hắn. Ngoại trừ những bóng người này, Dương Gian còn nhìn thấy Phương Thế Minh. Lúc này bóng dáng của Phương Thị Minh đang đứng trước mặt hắn, không hề nhúc nhích, giống như một bức tượng.
"Khi kết hợp quỷ ảnh và thanh sài đao, mình có thể tùy tiện kích hoạt điều kiện giết người của nó, không cần phải đi mò dấu chân, cũng không cần dùng tay sờ loạn xạ. Mà chỉ cần dùng quỷ ảnh bao phủ mặt đất là được."
Sắc mặt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn nhớ đến cô thi thể cao lớn đã hư thối kia. Trước kia quỷ ảnh và thanh sài đao đều là đồ của nó, không trách được khi dùng chung với nhau lại mạnh đến vậy. Đồng thời hắn cũng thầm cảm thấy may mắn, không biết vì nguyên nhân gì mà cô thi thể kia lại tự chém đứt cái bóng của nó. Nếu không nó mà dung quỷ ảnh để bao phủ hành lang thì tất cả người từng đi qua đó đều sẽ phải chết, không tồn tại khả năng còn sống sót.
"Hiện tại không phải là lúc nghĩ mấy cái này, nên tiễn Phương Thế Minh một đoạn đường."
Dương Gian đứng dậy, giờ thanh sài đao loang lổ trong tay lên. Tiếp tục hao phí một danh ngạch áp chế quỷ thì thế nào chứ, trong mắt hắn mà nói, toàn bộ điều đó là đáng giá. Lúc này, hắn vung đao chém một nhát.
Thanh sai đao quỷ dị cứ thế chém vào cái bóng của Phương Thế Minh. Một đạo, chỉ một đao, nó đã chém từ đầu Phương Thế Minh xuống, chẻ hắn ta ra làm hai nửa. Dương Gian không muốn chỉ chặt mỗi đầu hay là chặt mỗi thân thể. Bởi vì như vậy sẽ tồn tại khả năng sống sót. Dù sao hắn cũng biết đến sự tồn tại của một số ngư quỷ nhân có khả năng bất tử khi chặt đầu, chặt người. Cho nên hắn cần phải ra tay hung ác một chút.
Sau khi chém xong, nguyền rủa của thanh sài đao bắt đầu bộc phát. Đoạn thịt màu đen trong cánh tay của Dương Gian lại mất đi một mảng lớn. Hiện tại hắn chỉ còn lại một danh ngạch để áp chế lệ quỷ. Cho dù có xử lý được nguyền rủa của hộp âm nhạc thì tình trạng của hắn cũng sẽ tệ hơn rất nhiều so với trước.
Giờ phút này, bên trong tầng hầm của một căn nhà tại thị trấn cách thành phố Đại Kinh không xa. Phương Thị Minh đang ngồi trên ghế Số pha điều tra một số tư liệu, đồng thời gọi điện cho một vài người để an bài vài chuyện.
| Bất chợt, động tác của Phương Thế Minh đột nhiên cứng đờ, sau đó trên người hắn ta xuất hiện một vết rách. Chỉ trong nháy mắt, máu tươi phun ra, cả người hắn ta giống như bị thứ gì đó chém thành hai khác. Không những thế, Cỗ thi thể nằm sấp ở sau lưng hắn ta cũng bị chém thành hai nửa.
Ngay cả người và quỷ đều bị chém làm hai.
“Rầm!”
Thi thể Phương Thế Minh ngã vật ra đất, hắn ta trợn tròn hai mắt, dường như còn chưa chết đi, vẫn còn thời gian để lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tin.
"Chuyện gì xảy ra vậy, rõ ràng cây kéo quỷ còn ở trong tay mình..."
Nhưng ý nghĩ này chưa tồn tại được lâu, thì ý thức của hắn ta đã biến mất. Mặc dù Phương Thế Minh có chuẩn bị một vài thủ đoạn khẩn cấp. Thế nhưng lần tập kích này lại quá quỷ dị, đến quá khẩn cấp, giống như tập kích của cây kéo quỷ. Không hề tồn tại sự cảnh báo, cũng không thể dự cảm, cho nên không một ai có thể phản ứng kịp. Chuyện này cũng giống như phản ứng của Dương Gian tại lần tập kích trước.