"Phương Thế Minh chết rồi?"
Dương Gian đứng ở bên trong căn phòng, hắn đã cất thanh sài đao quỷ dị đó đi rồi, không dám tiếp tục cầm ở trong tay vì sợ gặp phải nguyền rủa.
Vừa rồi hắn thực sự đã phát động môi giới, đã nhìn thấy Phương Thế Minh, đồng thời chém cho hắn ta một nhát. Nếu theo suy đoán lúc trước, hiện tại đúng ra Phương Thế Minh phải nhận được tập kích của hắn mới phải. Chỉ là Dương Gian không thể nào xác nhận được Phương Thế Minh đã chết thật hay chưa.
Dù sao hắn cũng không biết Phương Thế Minh hiện tại đang ở đâu, nên không thể nào biết được tình trạng hiện tại của hắn ta, vì thế không thể nào biết hắn ta đã chết hay vẫn còn sống.
"Trước tiên cứ ngồi ở đây chờ thêm một lát, nếu Phương Thế Minh chết đi, như vậy trong thời gian này hắn ta sẽ không xuất hiện. Còn nếu hắn ta không chết, như vậy chắc chắn tên này sẽ đưa ra biện pháp đối ứng khi phải chịu tập kích của thanh sài đao. Khả năng cao là hắn ta sẽ dùng ảnh chụp của mình để nguyền rủa mình thêm lần nữa."
Trong lòng Dương Gian đang có ý nghĩ này, bởi vì dựa theo tính cách của tên kia, nếu hắn ta không chết thì chắc chắn sẽ điên cuồng trả thù. Cho nên việc hiện tại hắn cần làm chính là ngồi chờ Phương Thị Minh phản kích.
Trước đó hắn đã kiểm chứng được bản thân sẽ không thể nào bị cây kéo quỷ giết chết khi vẫn còn sự tồn tại nguyền rủa của hộp âm nhạc, cho nên hắn không cần phải lo lắng. Hắn không thu hồi lại quỷ vực, vẫn duy trì ba tầng quỷ vực bao phủ toàn bộ tòa cao ốc bình an cùng một vài con đường xung quanh, có thể nói phạm vi của nó khá nhỏ. Trong lòng Dương Gian lập tức đưa ra quyết định.
"Trước khi trời sáng, nếu Phương Thế Minh còn không xuất hiện, như vậy mình có thể kết luận là hắn ta đã chết."
Vì thế Dương Gian ngồi tại chỗ và chờ đợi trời sáng. Mặc dù cách làm của Dương Gian khá ổn thỏa, nhưng hắn không biết là Phương Thế Minh đã bị thanh sài đao quỷ dị của hắn chém chết tươi rồi. Hơn nữa còn chết tại một căn hầm ngầm của một căn nhà trong thị trấn nhỏ không đáng chú ý.
Theo thời gian trôi qua, Dương Gian không hề xảy ra bất cứ chuyện gì, theo đó ý nghĩ của hắn cũng dần chuyển biến. Vốn ban đầu hắn còn nghi ngờ việc Phương Thế Minh còn sống, thì hiện tại hắn đã dần tin tưởng tên đó đã thực sự chết.
Dương Gian nhìn đồng hồ, lúc này đã là bốn giờ sáng.
"Phương Thế Minh vẫn còn chưa xuất hiện, cũng không tập kích mình, như vậy khả năng cao là đã chết?"
Sau khi ngồi từ nãy đến giờ, Dương Gian đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ, quan sát lấy khu đô thị với đèn đuốc sáng trưng. Giờ phút này Dương Gian lại tỏ ra nhíu mày.
“Nếu Phương Thế Minh chết rồi, như vậy hắn ta chết ở đâu? Còn có cây kéo quỷ ở trong tay hắn ta nữa, nếu không lấy được thứ này mình sẽ không thể nào sống yên ổn được."
Vừa rồi hắn có thể phát động môi giới, trực tiếp xử lý Phương Thế Minh từ xa là một chuyện tốt, nhưng đồng thời điều này cũng sẽ lưu lại tai họa ngầm. Chỉ cần cây kéo quỷ vẫn còn tồn tại thì loại tập kích như lần trước sẽ có thể xảy ra một lần. Điểm khác biệt duy nhất chính là người chủ nhân của nó không còn là Phương Thế Minh, mà là một vị ngự quỷ nhân nào đó.
Hiện tại hắn có thể không sợ nguyền rủa của cây kéo quỷ là vì có sự tồn tại của hộp âm nhạc. Nhưng một khi nguyền rủa của hộp âm nhạc bị biến mất và loại tập kích kia xuất hiện thì sao. Nó cũng giống như thanh sài đao quỷ dị trong tay của Dương Gian, đều có được khả năng nhất kích tất sát.
Dương Gian trầm tư một chút, sau đó lại lắc đầu:
"Quan tâm nhiều như thế để làm gì, trên thế giới này số lượng nguyền rủa là tầng tầng lớp lớp, những thứ tương tự hai món đồ này nhiều không kể xiết. Ngày hôm nay mình có thể đề phòng được cây kéo quỷ. Nhưng sau đó khả năng sẽ lại gặp phải thứ khủng bố hơn, mình không thể nào có khả năng thu gom hết toàn bộ những món đồ linh dị đó lại được."
"Huống chi trong tay mình còn có thanh sài đao, cũng có được năng lực phản kích. Nếu liều mạng thì không cần phải sợ bất cứ kẻ nào."
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn cũng dần thả lỏng, không có xoắn xuýt về chuyện của cây kéo quỷ nữa. Chỉ là trước đó, hắn cần phải xác định là Phương Thế Minh đã thực sự chết rồi. Nếu tên này còn chưa chết, ngày nào đó hắn ta lại nhảy ra quấy rối thì Dương Gian sẽ càng
tồi tệ.
"Trời vẫn còn chưa sáng, tiếp tục chờ đi."
Dương Gian tiếp tục đứng cạnh cửa sổ, quan sát thế giới ở bên ngoài.
| Lúc này, quỷ ảnh đã nối lại hoàn chỉnh thân thể sau khi bị cỗ thi thể trong khách sạn Caesar dùng sài đao chém đứt, nên có thể khôi phục
hành động. Mặc dù thân thể của hắn đã chết, nhưng sau này hắn có thể dùng năng lực của quỷ để chữa trị. Tuy nhiên những cái đó đều là chuyện nhỏ.
Chuyện mà hắn cần quan tâm lúc này chính là nguyền rủa của hộp âm nhạc. Nếu đến khi trời sáng, xác định được Phương Thế Minh đã thực sự chết, như vậy Dương Gian không thể không bắt đầu cân nhắc đến chuyện xử lý nguyền rủa của hộp âm nhạc.
Cho dù lúc này trong lòng hắn cũng có mấy phương án thô sơ, nhưng có hiệu quả hay không thì hắn lại không biết. Dù sao những người sử dụng trước đó cũng chưa từng có tiền lệ sống sót. Cho nên hắn không thể nào tham khảo kinh nghiệm của bọn họ, chỉ phải tự tìm tòi.
Vào khoảng năm giờ sáng, Dương Gian đột nhiên phát hiện ra có thứ gì đó đang xâm nhập quỷ vực của hắn.
"Là Phương Thế Minh hay sao?"
Hắn lập tức cảnh giác cao độ, thậm chí còn chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất đạo ra chém. Nếu Phương Thế Minh vẫn còn sống, vậy hắn sẽ không ngần ngại mà chém thêm một đao, cho dù tiêu tốn hết toàn bộ danh ngạch hạn chế hắn cũng phải diệt cho
bằng được tên này.
Tuy nhiên, Dương Gian nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường. Thứ xâm nhập quỷ vực của hắn là một thứ tăm tối, một khu vực bị bao phủ bởi bóng đen, đưa tay không thấy năm ngón. Thứ bóng tối này đi từ phía dưới cao ốc bình an lên, dường như phát hiện ra hắn
nên mới đi đến.
"Không phải là Phương Thế Minh, quỷ vực của Phương Thế Minh không phải như này."