Sắc mặt Dương Gian bất động, hắn rời khỏi căn phòng và đi đến tầng cao nhất của tòa cao ốc bình an. Chỗ này khá thoáng, dù có động thủ cũng thích hợp hơn chỗ vừa rồi. Hắc ám xâm nhập vào đến ba tầng quỷ vực, khiến cho hắn không thể nào nhìn thấy rõ đối phương.
Rất nhanh, trên sân thượng của tòa cao ốc bình an, bóng tối ở xung quanh đột nhiên ngưng tụ lại, sau đó xuất hiện một người. Người này đang đi về phía hắn, tốc độ có chút cứng ngắc.
- Cậu chính là Dương Gian?
Một giọng nói lãnh đạm, không có chút tình cảm nào vang lên.
Dương Gian nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người kia. Dung mạo của người trước mắt khá quen thuộc. Ngay khi nhìn thấy rõ ràng được khuôn mặt của người này, nhất thời Dương Gian không nhịn nổi phải thốt lên, con ngươi co lại:
- Cảnh sát quỷ? Không, không đúng, anh không phải là Cảnh sát quỷ, mà là Vệ Cảnh.
Người trước mắt hắn giống y như đúc với Cảnh sát quỷ, nếu không phải người này chủ động mở miệng nói chuyện thì hắn còn nghĩ là chuyện kinh dị của Cảnh sát quỷ lại bộc phát thêm lần nữa.
- Không sai, tôi là Vệ Cảnh, không phải Cảnh sát quỷ.
Người xâm nhập vào quỷ vực của Dương Gian chính là người vốn đã phải chết từ trước đó, Vệ Cảnh:
- Cậu đang chờ đợi Phương Thế Minh đúng không?
- Làm sao anh biết?
Dương Gian cảnh giác nhìn hắn ta.
Vệ Cảnh nói:
- Giáo sư Vương để cho tôi đến đây là vì ngài ấy đoán được giữa cậu và Phương Thế Minh sẽ còn tiếp tục xảy ra giao tranh. Chỉ là ngài ấy không nghĩ mọi chuyện kết thúc nhanh như vậy. Cậu không cần chờ hắn ta đâu, Phương Thế Minh chết rồi.
Dương Gian nói:
- Chết? Sao tổng bộ có thể khẳng định như vậy.
- Bên phía tổng bộ đã nhận được thông tin. Mặc dù không có chứng cứ nhưng người gửi tin vẫn khá đáng tin.
Nói xong, Vệ Cảnh ném ra một tấm hình. Bức ảnh biến mất khỏi không trung, sau đó ngay lập tức xuất hiện ở trong tay của Dương Gian.
Dương Gian cúi đầu nhìn. Bên trong bức ảnh là một căn hầm tối tăm, giữa căn hầm có một CỖ thi thể. Cỗ thi thể bị cắt thành hai nửa, máu phun tung tóe, nhuộm đỏ cả một vùng. Mặc dù nhìn qua thì thấy vô cùng thê thảm, nhưng không khó để nhận ra người này chính là Phương Thế Minh.
Dương Gian lập tức hỏi:
- Hắn ta chết ở đâu?
Tin tức của tổng bộ nhanh nhẹn đến vậy sao, ngay cả vị trí của Phương Thế Minh mà cũng tìm ra được. Đồng thời còn biết được hắn ta đã chết, nếu như vậy hắn có thể thử thu hồi cây kéo quỷ.
Vệ Cảnh nói:
- Tôi không rõ.
Dương Gian nói:
- Là không biết hay không muốn nói?
Vệ Cảnh nói tiếp:
- Không biết chính là không biết. Mục đích đến chỗ này của tôi là muốn thông báo cho cậu một tiếng, giáo sư Vương muốn gặp cậu. Thời gian là mười giờ sáng ngày hôm nay.
Dương Gian nói:
- Không có hứng thú, giữa tôi và hắn ta không có lý do để gặp mặt. Ngoài ra tôi cũng đang chuẩn bị từ chức. Sau ngày hôm nay tôi sẽ rời đi khỏi chỗ này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau này tôi sẽ không đến đây nữa.
- Đó là chuyện của cậu, không liên quan gì đến tôi. Việc của tôi chỉ là đến để nói cho cậu điều này.
Sắc mặt Vệ Cảnh vẫn chết lặng như cũ, hai con mắt trống rỗng vô thần, trông chẳng khác gì một người chết. Loại trạng thái này của hắn ta rất đặc biệt. Dương Gian thậm chí còn cảm nhận được khí tức của Cảnh sát quỷ trên người của hắn ta.
Điều khiến cho hắn cảm thấy tò mò chính là, rõ ràng tên Vệ Cảnh này đã chết rồi mới phải. Vậy vì cái gì hiện tại tên này vẫn còn sống? Chẳng lẽ trong chuyện này lại phát sinh ra biến hóa nào đó?
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, nhưng không suy nghĩ nhiều về điều này. Ngược lại hắn quan tâm đến ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của Vệ Cảnh hơn.
Thú thực hắn đã chán ghét loại tranh đấu không có ý nghĩa này rồi, không muốn tiếp tục tiếp xúc với những người khiến hắn cảm thấy buồn nôn nữa. Mục đích khi đến thành phố Đại Kinh của hắn là vì sống sót, vì tìm ra được phương pháp cân bằng quỷ trong người. Chỉ tiếc là hắn đã thành công, nhưng đồng thời sau đó bị mất đi. Đối với hắn mà nói chuyến đi lần này hắn mất nhiều hơn được.
Giờ phút này Vệ Cảnh cũng không nói nhiều, hắn ta quay đầu chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi đi hắn ta bổ sung thêm một câu.
- Là liên quan đến nguyền rủa của hộp âm nhạc. Giáo sư Vương có chút ý tưởng, cậu có thể đi qua nghe một chút.
Nghe hắn ta nói như vậy, sắc mặt Dương Gian có chút động.
Đúng thế, ban đầu, người nghiên cứu về nguyền rủa của hộp âm nhạc chính là Vương Tiểu Minh. Phải nói tên này đã thực hiện rất nhiều thí nghiệm, tìm tòi nhiều vấn đề, nào là đèn lồng da người, quỷ quỷ, quan tài quỷ quan tài quỷ, phương pháp kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ... Không ít thí nghiệm đã thành công rực rỡ. Đương nhiên cũng có nhiều thực nghiệm bị thất bại. Tuy nhiên dù kết quả có như thế nào đi nữa cũng tốt hơn một người không biết gì như hắn.
"Có đi không đây?
Dương Gian thầm tính toán trong lòng. Thực ra, dù Vệ Cảnh không nói, hắn cũng đã đoán được đại khái mục đích của Vương Tiểu Minh khi bảo Vệ Cảnh đến. Điều này đơn giản chính là muốn ổn định lại hắn sau cuộc đấu tranh với Hội anh em mà thôi. Xem như là đền bù tổn thất cho hắn, tổng bộ sẽ đưa ra một vài nhượng bộ.
"Việc này có liên quan đến nguyền rủa của hộp âm nhạc, vẫn nên đi một chuyến xem sao."
Sau khi suy nghĩ một lúc, trong lòng Dương Gian đã hiểu, hiện tại không phải là lúc tỏ ra cáu kỉnh. Có một số việc cần phải nhịn xuống, nhưng bất kể tổng bộ đưa ra cái gì, lần này hắn nhất định phải từ chức, không thể dễ nói chuyện như mấy lần trước nữa.
Trừ điều đó ra, Dương Gian cúi đầu nhìn phần thịt đã bị phai màu bên trong cánh tay quỷ của hắn. Hắn cũng cần phải hỏi Vương Tiểu Minh một chút về vấn đề này. Hỏi thử xem chiếc đinh đóng quan tài phỏng chế này có thiếu sót gì?
"Mười giờ sáng ngày hôm nay."
Dương Gian quan sát thời gian, hắn không tiếp tục ở lại tòa cao ốc bình an. Bởi vì đã xác nhận được rằng Phương Thế Minh chết rồi, nên có đợi ở đây cũng không có bất cứ ý nghĩa nào nữa. Hắn cần phải xử lý một chút chuyện, cũng cần khôi phục thân thể lại một chút.