Vương Tiểu Minh nghiêm túc nói:
- Một người nhân viên làm việc, yêu cầu tăng lương là hành động rất bình thường. Đột nhiên đến một ngày, người nhân viên đó không muốn lương bổng nữa, điều này có ý nghĩa là gì thì hẳn Phó bộ trưởng ngài hiểu rõ rồi chứ? Phải biết rằng ngày hôm nay Dương Gian không có đi qua tổng bộ, thậm chí còn không đi gặp mặt vị phó bộ trưởng là ngài luôn.
Tào Duyên Hoa lập tức rơi vào trầm mặc. Đây là lòng người đã tiêu tan, danh nghĩa cũng chỉ còn là việc treo cái tên. Khả năng sau này có gặp mặt nhau cũng không dễ dàng nói chuyện như trước nữa.
- Trở về thôi, chuyện này chỉ có thể như vậy. Bất quả, giáo sư Vương, gần đây cậu phải cố gắng nhiều một chút, nhất định phải giải quyết được nguyền rủa của Dương Gian. Mà chuyện này cũng chỉ có thể thành công, không thể thất bại, nếu không hậu quả của nó sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
Tào Duyên Hoa thở dài một hơi, thốt ra câu dặn dò đầy thấm thía. Một khi Dương Gian chết, con quỷ trong người hắn sẽ khôi phục lại. Công thêm việc trong thành phố đang có chuyện kinh dị của quỷ họa, cùng Hội anh em đã bị diệt... Có thể nói cục diện sẽ hoàn toàn sụp đố.
- Tôi biết rồi.
Vương Tiểu Minh bình tĩnh nói.
Một lần nữa, mấy người lại rời khỏi khách sạn bình an. Chỉ là Lưu Tiểu Vũ lại có chút hốt hoảng, bởi vì những người xung quanh cô ta dần dần biết mất, không còn một ai, giống như thế giới trở nên yên tĩnh vậy.
- Cô còn nợ tôi một món nợ ân tình, nên giúp tôi một việc cuối cùng.
Giọng nói của Dương Gian đột nhiên xuất hiện, không biết từ lúc nào hắn đã ngồi ở trên ghế sô pha trong đại sảnh, bình tĩnh nhìn lấy Lưu Tiểu Vũ.
Lưu Tiểu Vũ tỏ ra có chút kinh ngạc, cũng có phần mừng rỡ. Cô ta nói:
- Cậu muốn tôi giúp cái gì? Có thể tôi sẽ không làm được đâu, nhưng nếu cần tôi có thể nói cho Phó bộ trưởng
Còn chưa nói xong, Dương Gian đã cắt ngang:
- Tôi không tin tưởng bọn họ. Với lại chuyện này là một việc tư, tôi không muốn để cho người thứ ba biết đến.
Lưu Tiểu Vũ hỏi:
- Là chuyện gì?
Dương Gian nói:
- Không phải là chuyện gì đặc biệt, tôi muốn cô tìm một cơ hội nào đó tiến vào bên trong bộ phận quản lý dân sự của tổng bộ, thay đổi tên của tôi.
- Đổi tên? Đang yên đang lành vì sao lại đổi?
Lưu Tiểu Vũ tỏ ra không hiểu.
Dương Gian nói:
- Trốn tránh một loại nguyền rủa đáng sợ. Có một loại nguyền rủa cần dùng tên để làm môi giới. Tôi muốn thử đổi tên một chút để xem có hiệu quả hay không. Dù sao việc này cũng chỉ là thử, có tác dụng hay không tôi cũng còn chưa biết. Bởi vì việc này quá quỷ dị nên tôi không thể giải thích rõ ràng cho Cô được.
Đây là hắn đang chuẩn bị đề phòng nguyền rủa của cây kéo quỷ. Dù sao hiện tại khả năng cao cây kéo quỷ đã rơi vào tay của Tào Dương được một đoạn thời gian rồi. Nếu lỡ sau này Tào Dương không chịu trả, hắn và tên này sẽ phải đánh nhau một trận.
Lưu Tiểu Vũ lập tức đáp ứng.
- Không có vấn đề gì, chuyện này tôi có thể làm được. Cậu muốn đổi thành tên gì?
Dương Gian nói:
- Tôi không biết, cô cứ thay đổi cho tôi thành một cái tên tùy tiện là được, không cần phải nói cho tôi biết, cũng không nên để cho người khác biết.
Lưu Tiểu Vũ hơi nghi hoặc một chút rồi nói:
- Dù tôi có giữ bí mật cũng sẽ vô dụng thôi, người khác vẫn có thể điều tra ra được.
Dương Gian bảo:
- Cấp độ bảo mật hồ sơ của tôi rất cao, là cấp bậc đội trưởng. Nên số lượng người có quyền hạn điều tra sẽ không hề nhiều. Chỉ cần phần lớn người không điều tra ra là được.
Lưu Tiểu Vũ gật gật đầu:
- Tôi biết rồi.
Dương Gian nói:
- Cứ như thế đi, nếu sau này cô bị mất việc vì phạm sai lầm nào đó, cô có thể đi đến thành phố Đại Xương, tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô. Nhưng điều kiện là tôi vẫn còn sống sót.
Vốn Lưu Tiểu Vũ còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng cô ta phát hiện ra Dương Gian ở trước mặt đã biến mất.
Toàn bộ mọi thứ xung quanh trở lại bình thường.
- Lưu Tiểu Vũ, CÔ còn đứng sững sờ ở đó làm gì nữa. Đi về thôi.
Tào Duyên Hoa nhìn thấy Lưu Tiểu Vũ vẫn còn đang đứng yên bất động trước cửa, liền mở miệng thúc giục.
Lưu Tiểu Vũ giật mình lấy lại tinh thần, đến lúc này cô ta mới vội vàng đáp ứng một tiếng, rồi đuổi theo phía sau. Cô ta không hề nhắc đến chuyện Dương Gian đột nhiên nhờ hỗ trợ. Nếu đã đáp ứng là sẽ giữ bí mật, cô ta sẽ làm được.
Dương Gian nhìn lấy đoàn xe rời đi, ánh mắt cũng dần thu hồi lại. Trong tay hắn nhiều thêm một chiếc hộp, đây là chiếc hộp chứa tấm da màu nâu. Mặc dù đã cho Vương Tiểu Minh hai ngày để chuẩn bị xử lý nguyền rủa của hộp âm nhạc giúp hắn nhưng không có nghĩa là Dương Gian sẽ ngồi yên chờ đợi kết quả. Trong hai ngày này hắn cũng phải hành động, thử tìm kiếm xem có thể tìm ra được phương pháp nào khác để phá giải nguyền rủa hay không.
Dương Gian ngẫm nghĩ:
"Tuy nhiên, mình không thể đợi ở khách sạn bình an. Phải đổi qua chỗ khác mới được."
Nghĩ đi nghĩ lại Dương Gian nghĩ đến một chỗ khác ổn. Đó là nhà của Hạ Thiên Hùng.
Lúc trước tên này đánh không lại hắn nên cho hắn một căn nhà để bồi thường, còn có một phần tư sản. Hiện tại Hội anh em đã không còn nữa, những người biết chỗ của Hạ Thiên Hùng đã không còn mấy người. Đây đúng là một chỗ dừng chân khá ổn. Với lại sau chuyện ngày hôm qua, có cho tiền gia hỏa kia cũng không dám ở lại thành phố Đại Kinh. Nghĩ đến đây, Dương Gian quay trở về phòng, chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
- Đã xử lý xong?
Lúc này ở bên trong phòng, Trương Lôi, Hoàng Tử Nhã còn chưa hề rời đi, đồng thời Vương Giang cũng đến.
| Dương Gian nói:
- Ừm, đã xử lý gần xong rồi. Hiện tại tôi muốn rời khỏi đây. Nếu mọi người có việc gì thì có thể gọi điện cho tôi. Nếu gọi điện không được, có thể đi đến địa chỉ này để tìm tôi.
Nói xong, hắn viết địa chỉ vào tờ giấy.
- Nếu mấy người không tìm thấy tôi, gọi điện thoại cho tôi cũng không được, như vậy chắc chắn là tôi đã chết. Tạm thời mấy người không cần để ý đến việc thành lập tổ đội. Thuận tiện tôi muốn nói luôn, tôi đã từ bỏ chức vị đội trưởng, việc tổ đội với tôi chẳng khác gì mấy người thoát ly tổng bộ. Sau này muốn tổng bộ giúp đỡ mọi người phải dùng công lao từ việc xử lý chuyện linh dị đến để đổi. Có nên lập tổ đội hay không, mấy ngày hôm nay mọi người cứ từ từ mà suy nghĩ cho kỹ.
Dừng lại một chút, Dương Gian lại nói tiếp:
- Có lẽ lập tổ đội với một vị đội trưởng khác cũng là một lựa chọn tốt.
Hắn không bắt buộc bọn họ, thứ hắn cho chỉ là lựa chọn mà thôi. Ba người im lặng một chút, dường như bọn họ không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như thế này. Không chờ bọn họ đưa ra câu trả lời chắc chắn, Dương Gian đã cầm chiếc túi và biến mất không thấy đâu nữa.