Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1157 - Chương 1157: Lại Dùng Tấm Da Nâu

Chương 1157: Lại Dùng Tấm Da Nâu

Bỏ qua, không nhắc đến phương án của Vương Tiểu Minh, trước mắt Dương Gian có ba phương pháp để xử lý được nguyền rủa của hộp âm nhạc. Một lần nữa leo lên xe buýt quỷ, hoàn thành điều kiện giao dịch của tủ quỷ và đưa ra yêu cầu của bản thân rồi hỏi tấm da nâu.

Ngoại trừ ba cách trên, Dương Gian còn có một cách khác nữa, đó chính là trở lại khách sạn Caesar và truy tìm cô gái tên Hương Lan kia, để tìm tòi ra bí mật của hộp âm nhạc. Nhưng hắn cảm thấy cách này quá mơ hồ, không nói đến hệ số nguy hiểm của nó cực cao, thì nó còn tiêu tốn rất nhiều thời gian nữa. Hiện tại hắn không biết rõ vị trí cụ thể của cô gái kia, nên không biết đến khi nào mới có thể tìm ra. Thậm chí hắn còn có khả năng bị mắc kẹt ở trong chỗ quỷ quái đó. Đến lúc đó hắn sẽ phải chết khi nguyền rủa của hộp âm nhạc bộc phát.

Giờ khắc này, trong biệt thự số tám của tiểu khu nằm ngoại ô thành phố Đại Kinh Dương Gian một thân một mình ngồi trên ghế sô pha tự hỏi. Trước mắt hắn là một đống vàng cùng một vài hợp đồng chuyển nhượng tài sản... Đây chính là tiền bồi thường mà Hạ Thiên Hùng lưu lại cho hắn trước khi bỏ đi.

Nhưng hiện tại Dương Gian đã không còn sự hứng thú đối với những món đồ này nữa. Dù sao trước đó hắn muốn kiếm tiền là vì để lo hậu sự cho bản thân mà thôi. Hôm nay hắn đã an bài xong mọi thứ rồi, cho nên dù có nhiều tiền hơn nữa hắn cũng không thể dùng hết. Đối với hắn mà nói, hiện tại có tiền cũng được, mà không có cũng không sao. Lúc này điều hắn phải quan tâm là mạng sống, dù có tiền mà không có mạng cũng chẳng có ích gì.

"Theo trình tự của ba phương án thì tủ quỷ hẳn là phương án đầu tiên, tấm da nâu thứ hai, cuối cùng là xe buýt quỷ."

Sau một hồi suy tính, Dương Gian bắt đầu đưa ra trình tự thực hiện phương án. Còn vì sao hắn lại đặt phương án xe buýt quỳ xuống cuối cùng, đó là do hắn cảm thấy khả năng cao hắn sẽ phải chết ngay khi leo lên xe buýt quỷ. Suy đoán này của Vương Tiểu Minh ít nhiều cũng có sự đúng đắn.

Lựa chọn tủ quỷ là phương pháp ổn thỏa nhất, bởi vì Dương Gian đã biết được quy tắc giao dịch với nó rồi. Chỉ cần tủ quỷ có thể làm được, thì mọi việc sẽ ổn thỏa. Đương nhiên không phải cách này không đem lại phiền toái cho hắn.

"Trong vòng một năm, tìm cho ra được người trong bức ảnh?"

Dương Gian cầm bức ảnh ở trong tay, khẽ vuốt nhè nhẹ.

"Thời gian một năm, tìm người trong ảnh... Lượng thời gian là dư dả. Nhìn qua thì thấy nhiệm vụ lần này khá đơn giản. Nhưng hiện tại nghĩ kỹ lại mới thấy nó không hề đơn giản một chút nào. Nếu lỡ ở trên thế giới này căn bản không có người nào như này thì sao? Như vậy mình phải đi đâu để tìm đây? Chẳng lẽ lại biến ra một người khác cho tủ quỷ?"

"Với lại khả năng cao người trong bức ảnh này và người trong bức tranh quỷ họa chính là một. Nhưng quỷ họa không hoàn tòa là cô gái trong bức hình. Nó chỉ là một bức tranh được vẽ ra mà thôi. Là con quỷ tân nương mình từng gặp trên xe buýt quỷ hay sao? Hay là nói mình phải giúp con quỷ đó hoàn thành việc ghép hình mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ?"

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:

"Đây là việc không thể nào mới phải. Nhiệm vụ lần trước mình yêu cầu chỉ là tìm kiếm ra vị trí của Triệu Lỗi. Nhiệm vụ này rất đơn giản cho nên tủ quỷ không thể nào đưa ra yêu cầu quá khó được. Cho nên chắc chắn mình không cần phải giúp quỷ hoàn thành ghép hình. Rất có thể chỉ cần tìm ra một phần của nó là được. Đó chính là tìm ra vị trí của cô gái mà tủ quỷ yêu cầu thì nhiệm vụ sẽ được hoàn thành."

Nghĩ kỹ lại, hắn cảm thấy mức độ khó khăn của chuyện này là rất lớn. Bởi vì hắn không thể nào biết cô gái trong bức ảnh có phải là cô gái trong bức họa quỷ họa hay không. Với lại nếu đúng là như thế, thì hắn cũng không biết được Con quỷ này đã hoàn thành bao nhiêu lần ghép hình. Cho nên trước mắt thứ mà hắn có thể tìm kiếm sự giúp đỡ cũng chỉ có một thứ.

Tấm da nâu.

Dương Gian buông tấm ảnh xuống, ánh mắt chuyển động, dời lực chú ý lên chiếc hộp bằng vàng.

Thú thật, hắn cực kỳ kiêng kỵ món đồ chơi này. Ở bên trong tin tức mà nó đưa ra có ẩn chứa quá nhiều cạm bẫy. Nếu không cẩn thận là sẽ giẫm trúng ngay, mà kết quả khi giẫm phải bẫy của nó chính là cái chết. Từ trước đến nay, chỉ có duy nhất một lần mà kế hoạch của nó không có bẫy, chính là khi Dương Gian bị cuốn vào trong chuyện kinh dị của quan tài quỷ tại thôn Hoàng Cương.

Hắn không biết nguyên do của chuyện này là do nó sợ Cảnh sát quỷ, hay là lo lắng bị Cảnh sát quỷ nuốt mất? Hoặc là nó sợ bị Cảnh sát quỷ áp chế vĩnh viễn, từ đó mất đi loại năng lực quỷ dị này. Dương Gian đeo bao tay vào.

"Không thể tin tưởng Vương Tiểu Minh được, cũng không nên tin tấm da nâu. Nhưng vì sống sót, mình sẽ phải đưa ra một lựa chọn."

Chiếc bao tay đặc chế này có thể ngăn cản lực lượng linh dị. Mỗi một lần làm việc hắn đều phải cẩn thận như vậy. Mở chiếc hộp sau đó lấy tẩm da nâu ra. Tấm da màu nâu kia vẫn như cũ, không hề có bất cứ biến hóa nào. Nó gấp lại thành một cục, không chút thu hút. Nhưng xung quanh luôn tỏa ra một cỗ khí tức quỷ dị rất khó để phát hiện ra. Quả thực thứ này quá tà môn.

"Tôi tên là Dương Gian, khi cậu nhìn thấy dòng chữ này thì có nghĩa là tôi đã chết..."

Ở bên trên tấm da nâu vẫn là chữ viết màu đen quỷ dị kia. Những chữ viết này sắp xếp lại với nhau tạo thành một câu nói hoàn chỉnh ở

trước mặt Dương Gian, và nội dung của câu nói vẫn quen thuộc như trước kia.

Bình thường, không cần hỏi, thậm chí không cần uy hiếp thì tấm da nâu đều chủ động hiện ra tin tức ở phía trên. Tuy nhiên điều quan trọng chính là nó có muốn hiện hay không mà thôi.

- Mấy tin tức vô dụng đó mày không cần nói cho tao đâu. Hiện tại thứ tao cần chính là làm cách gì để giải quyết nguyền rủa của hộp âm nhạc. Mấy lời uy hiếp đó tao sẽ không nói ra, bởi vì lần này số lượng cơ hội của tao không còn nhiều. Nếu tao không thể tìm ra đáp án từ mày, vậy mày sẽ hoàn toàn mất đi giá trị sử dụng.

Bình Luận (0)
Comment