Hôm nay sẽ lên 4 chương, mọi người đừng bỏ qua 3 chương kế tiếp nhé. Vương Tiểu Minh sẽ có hành động bất ngờ, Quách Phàm cứ tưởng kèo trên nhưng hóa ra là kèo dưới!
Giờ phút này thành phố Đại Kinh.
Lúc trước tách ra khỏi đoàn người không đi theo Tào Duyên Hoa trở về tổng bộ, mà chiếc xe chuyên dụng của Vương Tiểu Minh đi ngược chiều, rẽ sang lối khác. Lúc này nó đang dừng lại ở phía trước một tiểu khu cao cấp.
Vương Tiểu Minh xuống xe, cúi đầu nhìn điện thoại di động. Trên màn hình điện thoại xuất hiện hai dấu chấm, đây chính là định vị vệ
tinh.
- Không sai, Quách Phàm ở ngay bên trong tiểu khu này.
| Vương Tiểu Minh cầm điện thoại, sau đó gửi đi một đoạn tin nhắn ngắn, ân cần thăm hỏi, đồng thời hẹn gặp Quách Phàm.
| Rất nhanh, trong một căn biệt thự khá xa hoa của tiểu khu, bên trong phòng có đặt một chiếc bàn lớn khá sang trọng, cùng với mấy bức | bình phong giả CỔ ở xung quanh. Bên cạnh bàn có một người thanh niên chưa đến ba mươi, dáng người hơi gầy gò đang tập trung nhìn
vào ấm trà đặt ở trên bàn.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, hay là do đèn ở trên đỉnh đầu, mà nhìn màu da của người thanh niên này có chút kỳ dị, giống như da của người chết vậy. Trông nó không phù hợp với khung cảnh một chút nào. Ánh mắt của người này chết lặng, trống rỗng, không chút thần thái, lại ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, trông chả khác gì Cỗ thi thể.
| Quách Phàm, hắn ta không thích uống trà, nhưng đôi khi rãnh rỗi con người ta cần phải làm chút chuyện gì đó để giết thời gian mới
được. Riêng là loại người như bọn họ, có rảnh rỗi cũng không được suy nghĩ lung tung, nên phương pháp tốt nhất chính là chuyển mục tiêu chú ý.
Nấu nước, pha trà, một việc khá đơn giản, nhưng Quách Phàm lại thích làm cho nó trở nên cực kỳ rườm rà. Nào là lựa chọn loại ấm trà, chọn lá trà, điều chỉnh lửa lớn nhỏ, thậm chí ngay cả loại than, loại củi nào hắn ta cũng bỏ không ít thời gian để đi học tập.
- Vương Tiểu Minh nhắn tin, bảo tìm cậu.
Ở phía bên kia bàn là một người thanh niên khác, người này đưa qua cho Quách Phàm một chiếc điện thoại di động, phía trên hiển thị | một đoạn tin nhắn ngắn. Sắc mặt Quách Phàm hơi động, tỏ ra kinh ngạc:
| - Giáo sư Vương tìm tôi? Không phải chứ, hai người chúng ta có tác dụng gì mấy đâu. Lúc trước chúng ta tranh giành vị trí đội trưởng
thất bại, người ta có hề chú ý đến chúng ta đâu?
Chung Sơn hơi hơi lắc đầu:
- Không phải tìm tôi, mà là tìm cậu.
- Đúng là phiền phức, mà thôi, người ta cũng đến cửa rồi, cứ ra xem xem có chuyện gì đang xảy ra.
Quách Phàm có chút bất đắc dĩ, cầm lấy điếu thuốc bên cạnh hít một hơi thật sau, sau đó đi ra để nghênh đón vị khách quý kia.
Rất nhanh, cửa lớn được mở ra. Vương Tiểu Minh đứng ở ngoài cửa, đi cùng hắn ta là một người giống như đã chết và một vị nhân viên
lái xe.
| - Giáo sư Vương, ngài khỏe chứ. Thật sự là khách hiếm gặp.
| Trên khuôn mặt của Quách Phàm cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi, dường như hắn ta nghĩ như vậy sẽ nhiệt tình hơn một chút.
Vương Tiểu Minh không khách khí, trực tiếp đi vào trong nhà:
- Chung Sơn, cậu cũng ở đây à?
Quách Phàm nói:
- Chung Sơn là bạn của tôi, đương nhiên có mặt ở đây. Đoạn thời gian trước đó, chúng tôi cùng nhau thực hiện kế hoạch dẫn quỷ, thấy
hợp nhau nên kết giao. Giáo sư Vương, ngài cũng biết đó, thời đại này kiếm đâu ra được mấy người đồng đội đáng tin tưởng đâu. Không | phải mục đích đến đây ngày hôm nay của ngài chính là muốn đào chân tường đó chứ?
Vương Tiểu Minh nhìn qua Quách Phàm, thử dò xét một chút.
- Có thể ngồi xuống nói chuyện được không?
| Quách Phàm gượng cười nói:
- Đương nhiên không có vấn đề, đúng dịp tôi và Chung Sơn đang ngồi uống trà. Nếu có thể thì giáo sư Vương cũng nếm một chút, thử | xem tài nghệ pha trà của tôi như thế nào. Vì món này mà tôi đã tốn không ít công sức để đi thỉnh giáo mấy vị đại sư đấy.
Thấy Vương Tiểu Minh đi vào, Chung Sơn vội vàng đứng dậy chào:
- Giáo sư Vương, ngài khỏe chứ.
| Thời buổi này, ai cũng có thể đắc tội, nhưng riêng tên Vương Tiểu Minh này thì không được.
Ba người Vương Tiểu Minh, Quách Phàm, Chung Sơn ngồi xuống bên cạnh bàn trà.
Quách Phàm tỏ ra khá nhiệt tình, giống như đang khoe khoang tay nghề của hắn ta. Nên hắn ta chuẩn bị pha một bình trà thật ngon để tiếp đãi vị giáo sự họ Vương, hiếm khi đến nhà bái phỏng như này. Mặc dù trong lòng hắn ta đang không ngừng tự hỏi, không biết mục đích đến đây ngày hôm nay của Vương Tiểu Minh là gì, tuy nhiên hắn ta vẫn cần phải khách sáo một chút.
Nếu lỡ Vương Tiểu Minh là một người có lòng dạ hẹp hòi, chỉ vì hắn ta tiếp đón không được nhiệt tình và ghi nhận thì toi. Chỉ là cả ba - người đã ngồi xuống mấy phút rồi, nhưng không một ai mở miệng nói chuyện. Cuối cùng Chung Sơn nhịn không được mới mở miệng
phá vỡ đi bầu không khí lúng túng này.
- Giáo sư Vương, không biết mục đích tới đây lần này của ngài là để làm gì vậy?
Ánh mắt Vương Tiểu Minh hơi động, nhìn về phía Quách Phàm rồi nói:
- Lần trước thực hiện kế hoạch dẫn quỷ, cậu bị thất bại. Cũng bởi vì cậu thất bại cho nên sau đó chuyện linh dị mới bắt đầu xuất hiện ở trong khu vực thành thị này. Cậu sẽ không nghĩ rằng sau khi xong chuyện đó thì mọi việc sẽ không liên quan đến cậu nữa hay sao?
Tay cầm ấm nước của Quách Phàm hơi cứng đờ, vội vàng nói:
- Giáo sư Vương, lời này của ngài không đúng. Tôi cũng phải liều mạng để đi hoàn thành nhiệm vụ rồi mà. Còn cái đó là sơ suất, tôi cũng chẳng có cách nào hết. Làm gì có ai có thể đảm bảo bản thân có thể hoàn thành tốt mọi chuyện linh dị đâu. Vả lại sai lầm đó của tôi hoàn toàn không phải do tôi cố ý, thiếu chút nữa tôi cũng đã chết lúc đó rồi. Hiện tại vẫn còn có thể sống sót được đã là một điều không
tê.
Chung Sơn cũng vội vàng nói:
- Không phải giáo sư Vương ngài đến đây là để truy cứu trách nhiệm đó chứ? Mặc dù cậu ta đã phạm phải sai lầm rất lớn, nhưng là tình huống có thể hiểu được.
| Vương Tiểu Minh nói:
- Không, tôi đến đây không phải là để truy cứu trách nhiệm. Kế hoạch và người thực thi kế hoạch đều do tôi an bài. Cho nên việc xuất hiện sai lầm này cũng có một phần của tôi.
Nghe vậy, sắc mặt Quách Phàm buông lỏng hơn một chút, hắn ta hỏi lại:
- Vậy những lời vừa rồi của giáo sư Vương là có ý gì?
Vương Tiểu Minh nhìn hắn ta rồi nói:
- Trạng thái hiện tại của cậu cực kỳ kém cỏi.