Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1163 - Chương 1163: Bầu Trời Đổi Sắc

Chương 1163: Bầu Trời Đổi Sắc

Nghe Vương Tiểu Minh nói như vậy, sắc mặt của Quách Phàm trở nên cứng ngắc. Trên khuôn mặt trắng bệch kia lộ ra vẻ khác lạ. Thời gian trở thành ngư quỷ nhân của hắn ta rất lâu, gần như cùng thời kỳ với Phùng Toàn. Mà sở dĩ Phùng Toàn còn có thể sống sót đến hiện tại là nhờ nằm trốn trong quan tài quỷ mấy tháng. Việc này chẳng khác gì Phùng Toàn kéo dài mạng sống thêm hai tháng.

Cho nên hắn ta có thể sống sót đến hiện tại cũng coi như không tệ rồi. Quách Phàm cũng không có ý định che giấu, mà trực tiếp hỏi:

- Đúng là trạng thái của tôi có chút kém, giáo sư Vương, ngài có thể giúp tôi xử lý vấn đề này không?

Vương Tiểu Minh nói:

- Tôi có thể giúp cậu xử lý nó, nhưng tôi cần cậu giúp đỡ tôi làm một việc.

- Có việc gì thì ngài cứ việc nói. Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ không từ chối.

Quách Phàm tỏ ra có chút vui mừng, vốn dĩ hắn ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không ngờ Vương Tiểu Minh lại đáp ứng.

Vương Tiểu Minh nói:

- Tôi muốn mượn một món đồ ở trên người của cậu.

Hå?

Quách Phàm hơi nhíu mày, sau đó nói đùa.

- Không phải giáo sư Vương muốn mượn cái mạng của tôi đó chứ.

- Không phải.

Quách Phàm nói:

- Chỉ cần không phải mạng của tôi thì tôi yên tâm rồi.

Vương Tiểu Minh cũng không hề quanh co vòng vèo mà trực tiếp nói ra mục đích khi đến đây của hắn ta.

- Tôi cần khối linh vị của cậu.

Nghe vậy, sắc mặt của Quách Phàm nhất thời thay đổi:

- Bên trong khối linh vị kia có ẩn giấu một con quỷ, rất có thể là một thứ đồ vô cùng nguy hiểm. Thứ đó hẳn là giáo sư Vương sẽ không thể nào dùng? Với lại, đối với tôi mà nói, thứ này cực kỳ quan trọng. Tôi đang gặp phải tình trạng bị lệ quỷ ăn mòn, cho nên cứ cách một quãng thời gian, tôi cần thả con quỷ bên trong linh vị ra để chống cự sự ăn mòn đó. Chính vì thế, tôi mới có thể miễn cưỡng sống sót đến giờ, mà không phải chết vì lệ quỷ khôi phục. Nếu giáo sư Vương muốn lấy tấm linh vị trong tay, chẳng khác gì đã tuyệt đường sống của tôi cả.

Vương Tiểu Minh không trả lời mà hỏi ngược lại.

- Hiện tại nếu cậu đi vào tấm linh vị thì còn có thể đi ra không?

Chung Sơn ở bên cạnh nghe nói vậy, mặt mang theo vài phần dị sắc. Người khác không biết rõ tình hình của Quách Phàm, nhưng hắn ta lại biết. Hiện tại không phải lúc nào Quách Phàm tiến vào tấm linh vị cũng có thể ra được. Nguyên nhân khiến kế hoạch dẫn quỷ lần trước bị thất bại cũng là vì giữa đường Quách Phàm xảy ra chuyện, không thể nào khống chế hành động của cơ thể. Tuy nhiên sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà hắn ta lại có thể sống sót. Thế nhưng dấu hiệu nguy hiểm đã xuất hiện.

Lần sau, hoặc là lần sau đó nữa, khi Quách Phàm tiến vào bên trong tâm linh vị để thay đổi cho bức di ảnh thì có lẽ hắn ta sẽ chết thật.

Giờ phút này Quách Phàm không biết nên trả lời như thế nào, hắn ta không dám nói rõ cho Vương Tiểu Minh, nên đành nói:

- Lần trước là do gặp phải chuyện ngoài ý muốn, bị lực lượng linh dị không biết nào đó quấy nhiễu. Chứ bộ dạng này của tôi có thể sống sót thêm một đoạn thời gian, cho nên tôi hi vọng tổng bộ sẽ cho tôi cơ hội.

Khác với Dương Gian, hắn ta không có bất cứ chỗ trống nào để mặc cả, cho nên thái độ phải hạ xuống rất thấp.

- Được rồi, giáo sư Vương, mời ngài uống trà.

Quách Phàm vội rót cho Vương Tiểu Minh một chén trà, giọng điệu Có mấy phần nịnh bợ. Sắc mặt Vương Tiểu Minh vẫn bình tĩnh, nhìn lấy chén trà dần dần đổ đầy rồi nói:

- Tôi có một phương án, có lẽ cậu có thể nghe thử một chút.

Quách Phàm nói:

- Phương án mà giáo sư Vương đưa ra chắc chắn không tệ, tôi sẽ rửa tai lắng nghe.

Vương Tiểu Minh nói:

- Tôi cần cậu một lần nữa tiến vào bên trong tấm linh vị, sau đó tôi sẽ nghĩ cách giam giữ Con quỷ bên trong linh vị.

Quách Phàm tỏ ra hơi kinh ngạc.

- Nếu giam giữ Con quỷ kia thì thân thể tôi phải làm sao đây? Như vậy chẳng phải tôi sẽ chết ở bên trong tấm linh vị hay sao?

Vương Tiểu Minh nói:

- Tôi sẽ đổi cho cậu một cỗ thân thể khác.

Quách Phàm vội vàng lắc đầu:

- Điều đó là không thể nào. Thứ kia không có đơn giản như ngài nghĩ đâu. Nó không thể di chuyển ý thức một cách tùy tiện được. Loại năng lực đó chỉ có quỷ mới làm nổi, mà con quỷ kia cực kỳ đáng sợ...

Còn chưa nói xong, Vương Tiểu Minh đã cắt ngang:

- Đó là việc của tôi, cậu không cần quan tâm. Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, cậu có cho mượn hay không?

Ánh mắt Quách Phàm lấp lóe, cự tuyệt một cách quả quyết.

- Mặc dù ngài là giáo sư Vương đại danh đỉnh đỉnh, nhưng thứ lỗi cho tôi không thể đáp ứng... Tôi sẽ không cho ngài mượn bản thân

được.

Mặc dù nhìn qua thì thấy giống như Vương Tiểu Minh đang mượn tấm linh vị đáng sợ kia, nhưng thực chất điều này cũng giống như đang mượn tính mạng của hắn ta vậy.

Mượn tính mạng? Ai có thể đáp ứng?

Cho dù là thiên vương lão tử đến đây cũng không được, Quách Phàm còn chưa có hồ đồ đến mức đó. Dường như Vương Tiểu Minh cũng đã đoán trước được sẽ có kết quả này, hắn ta nói:

- Nếu cậu đã không cho mượn, vậy thì tôi sẽ tự cầm lấy nó mà thôi, hi vọng cậu không trách cứ tôi.

Giờ phút này, Quách Phàm đột nhiên đứng dậy.

- Vương Tiểu Minh, ý của anh là gì?

- Không có ý gì đâu, chỉ là ngày hôm nay tôi muốn lấy tấm linh vị trong người của cậu. Tôi khuyên cậu nên nghe theo đề nghị của tôi. Thay vì chết bởi lệ quỷ khôi phục, không bằng cậu phối hợp với tôi. Như vậy cậu sẽ có cơ hội sống sót.

Vương Tiểu Minh uống hết chén trà trong tay, sau đó chậm rãi bỏ nó xuống.

Đúng lúc này, Chung Sơn đột nhiên phát hiện ra sự dị thường ở xung quanh.

- Quách Phàm, không hay rồi. Bên ngoài... Trời bên ngoài trở nên đen.

Hắn ta nhìn thấy ở bên ngoài cửa sổ là một mảnh không gian đen kịt, giống như lúc này đang là ban đêm vậy. Tuy nhiên nếu bọn họ nhớ không nhầm thì hiện tại phải là giữa trưa mới đúng.

Không những thế, Cỗ hắc ám dọa người kia còn đang luồn qua những khe cửa nhỏ, từ bốn phương tám hướng tràn vào bên trong. Dường như mảnh hắc ám này đang muốn nuốt hết toàn bộ người bên trong.

Bình Luận (0)
Comment