Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1164 - Chương 1164: Ngụy Trang

Chương 1164: Ngụy Trang

- Là quỷ vực.

Sắc mặt Quách Phàm biến đổi, hắn ta cảm giác được một loại bất an mãnh liệt.

Rất nhanh, Chung Sơn đã phản ứng lại kịp, hắn ta nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Minh.

- Là do chuyện kinh dị bộc phát? Không, điều đó là không thể nào, chắc chắn là do giáo sư Vương ngài sắp xếp?

Vương Tiểu Minh nói:

- Cân nhắc đến trường hợp cậu sẽ không cho tôi mượn đồ. Cho nên tôi chỉ còn cách tự mình cầm nó mà thôi. Vả lại hai người đều là ngự quỷ nhân, nếu tôi muốn cầm được đồ từ trong tay hai cậu là điều không thể nào. Cho nên đành phải sắp xếp một vài thứ khác, hi vọng

| hai người có thể bỏ qua.

Nói xong, hắn ta ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Quách Phàm. Lúc này hung tính của Quách Phàm đã bị bộc phát, tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Vương Tiểu Minh, cậu đừng có quá đáng. Đừng tưởng rằng bản thân là giáo sư Vương thì tôi không dám làm gì cậu. Nếu không hôm nay tôi sẽ không ngại mà xử lý cậu.

Vương Tiểu Minh nói:

- Đương nhiên được, tôi đâu có nói là hai người không được phép phản kích đâu. Chỉ cần cậu chịu đưa thứ kia cho tôi mượn là được.

Mặc dù giọng điệu của hắn ta rất bình tĩnh, nhưng thái độ cũng cực kỳ kiên quyết. Nếu hôm nay không lấy được tấm bài vị trong tay Quách Phàm, hắn ta sẽ không từ bỏ ý đồ.

Vốn cho rằng đây chỉ là một cuộc thăm hỏi bình thường, không nghĩ tới người ta lại có mưu đồ, chuẩn bị đầy đủ mà đến.

Mục đích lần này của Vương Tiểu Minh là tấm linh vị trong tay Quách Phàm. Mà Quách Phàm lại cần thứ này để duy trì cân bằng trong cơ thể, nếu không có thứ này hắn ta đã sớm chết. Cho nên điều này có liên quan đến tính mạng của hắn ta. Mà những vật có liên quan đến mạng sống của bản thân, thì không có một ai ngu mà cho người khác mượn cả. Huống chi yêu cầu của Vương Tiểu Minh lại có chút quá đáng.

Vương Tiểu Minh muốn Quách Phàm phải tiến vào bên trong tấm linh vị một lần nữa.

Điều này là gì?

Đóng gói bản thân thành lễ vật rồi dâng tặng cho người ta hay sao?

Cho nên, dù trước đó Quách Phàm có khách khí với Vương Tiểu Minh đến mức nào đi nữa, thì hiện tại cũng phải trở mặt. Lúc này, khuôn mặt giống như người chết của Quách Phàm đột nhiên lộ ra mấy phần quỷ dị.

- Nếu tôi không cho cậu mượn thứ đó, cậu lại định cướp đoạt trắng trợn hay sao? Nếu cậu thật sự muốn ra tay cướp đoạt, như vậy hiện tại tôi sẽ giết chết cậu ở chỗ này. Cùng lắm thì mọi người cùng nhau đồng quy vu tận, cùng lắm là chết chứ gì.

Nếu thực sự phải đưa ra lựa chọn, hắn ta sẽ không chút do dự mà xử lý Vương Tiểu Minh.

- Quách Phàm, bình tĩnh lại.

Chung Sơn ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ, vì sợ hắn ta sẽ đột nhiên ra tay. Hiện tại cục diện đang ở trong thời điểm giương cung bạt kiếm, bất cứ hành động quá khích nào đều sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, không thể vãn hồi.

- Cậu để cho tôi tỉnh táo như thế nào đây? Tên Vương Tiểu Minh này đang muốn giết chết tôi, chẳng lẽ cậu còn nhìn không ra? Sắp chết

đến nơi rồi còn tỉnh táo cái rắm.

Đối với lời thuyết phục của Chung Sơn, Quách Phàm hoàn toàn không nghe. Hai con mắt chết lặng vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Minh. Đừng thấy bình thường hắn ta chỉ là một người không đáng chú ý trong giới ngự quỷ nhân. Bất kể là Dương Gian, Lý Quân, Tào Dương, Liễu Tam... Thậm chí là Phùng Toàn, Tô Phàm đều quan trọng hơn hắn ta. Nhưng điều này cũng chỉ giới hạn với những người đó mà thôi, ở trong khu vực phụ trách, hắn ta chính là một đại ca của cả thành phố, việc xử lý một người bình thường chỉ là chuyện một câu

nói.

- Vương Tiểu Minh, tôi không muốn trở mặt với cậu. Nhưng nếu cậu cứ khăng khăng muốn thứ đó, thì cũng đừng có trách tôi.

Sắc mặt của Vương Tiểu Minh vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn ta nhìn chằm chằm vào Quách Phàm rồi nói:

- Nếu cậu giết tôi, cậu nhất định sẽ chết, hơn nữa còn liên lụy đến rất nhiều người phía sau cậu. Nếu đồng ý với phương án của tôi, chưa chắc cậu đã chết. Ít ra cậu cũng có thể có được cơ hội sống sót. Ngoại trừ điều đó ra, cậu có thể nói yêu cầu của cậu, nếu có thể tôi sẽ đáp ứng.

- Với lại trạng thái hiện tại của cậu đang rất tồi tệ. Dù cho ngày hôm nay tôi không chủ động đến cửa, thì cậu cảm thấy cậu còn sống thêm được bao lâu? Mặc dù lời nói của tôi có chút khó nghe, nhưng mục đích lời này của tôi chỉ là muốn cậu có thể lựa chọn làm một số việc có giá trị ở thời khắc cuối cùng mà thôi.

- Thực tế, tôi cũng không hề lừa gạt cậu. Việc giúp cậu giải quyết vấn đề khôi phục của lệ quỷ chỉ là ngụy trang, để cậu cam tâm tình nguyện giao ra tấm linh vị. Nhưng thực lòng tôi cũng không muốn làm như vậy, tôi chỉ muốn đưa ra cho cậu một lựa chọn hợp lý mà

thôi.

- Lùi lại một bước mà nói, dù hiện tại cậu thực sự chết đi, thì thứ mà cậu nhận được sẽ là danh tiếng, địa vị, quyền lời, cùng với những đền bù tổn thất sau đó sẽ vượt quá cậu ở hiện tại.

Sắc mặt Quách Phàm thay đổi liên tục, mặc dù lời của Vương Tiểu Minh có một chút đạo lý. Nhưng hắn ta không thể nào giao tính mạng của bản thân cho người khác được.

- Cậu cho rằng chỉ dăm ba câu nói kia là có thể thuyết phục được tôi?

Vương Tiểu Minh lắc đầu nói:

- Không, đây không phải là tôi đang thuyết phục cậu. Trước đó tôi có nói rồi đó, tôi chỉ cho cậu một lựa chọn.

Sau đó hắn ta lại bổ sung thêm:

- Chẳng lẽ cậu lại còn nghĩ rằng sau khi trở thành ngư quỷ nhân, cậu còn có thể sống cả một đời hay sao? Mỗi một người đều sẽ có ngày phải chết đi, một vài người chết vì lệ quỷ khôi phục, một ít chết vì chuyện kinh dị, nhưng cũng có không ít người chết vì bị người khác giết. Đối với tôi mà nói, nhưng cái chết đó đều là những cái chết không có giá trị. Nếu hiện tại cậu đã sắp chết rồi, thì vì cái gì cậu lại không lựa chọn một cách chết có giá trị lớn nhất đây? Huống chi cậu còn cơ hội sống sót, dù nó khá nhỏ, nhưng ít ra vẫn còn có cơ hội.

Mặc dù Vương Tiểu Minh nói không nhiều, nhưng trong lời nói của hắn ta để lộ một sự tàn khốc khủng khiếp. Thực tế, kể từ khi Vương Tiểu Minh đứng trước cửa, thì Quách Phàm chỉ còn lại một lựa chọn, đó chính là đồng ý. Mà lựa chọn này cũng không phải do hắn ta chọn, là hắn ta có định đi hay không mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment