Sau khi rời khỏi căn tổ hợp viện kia, Dương Gian lập tức chạy đến địa phương khác thường kế tiếp. Bởi vì quỷ vực của hắn từng bao phủ hơn một nửa thành thị, cho nên có rất nhiều chỗ hắn đã nhớ rõ ở trong lòng. Chỉ là hành động ngày hôm nay của hắn là việc cá nhân, nên không thể cao điệu bằng cách dùng quỷ vực để bao phủ toàn bộ thành phố, nếu không bên phía tổng bộ lại cho rằng là do hắn đang định gây sự.
Hắn không muốn phiền phức, cũng không muốn tạo phiền phức cho người khác, vì thế mới đi tìm kiếm một cách thầm lặng.
Lần này, nơi Dương Gian đi vào là một tiểu khu. Tiểu khu không lớn, gồm có mấy tòa chung cư cao tầng kia đã được tân trang lại, nhưng vẫn lộ ra một vẻ cũ kỹ.
Dương Gian đứng ở phía dưới một tòa chung cư:
"Chỗ này cũng có vấn đề, đồng thời không hề bị phong tỏa. Nói cách khác chưa có người phụ trách nào đi đến đây, là một nơi dị thường nhưng chưa bị phát hiện."
Dương Gian ngẩng đầu nhìn lên. Mắt quỷ lập tức xuất hiện dị thường, nó không dám nhìn về phía một căn phòng ở tầng thứ tư của tòa chung cư. Mỗi khi Dương Gian đưa mắt về phía đó, nó đều chủ động nhắm lại.
Dương Gian trầm ngâm:
"Là một bức tranh quỷ họa khác hay sao?"
Dương Gian lại quan sát xung quanh. Hắn phát hiện ra tiểu khu này cũng không nhận bất cứ ảnh hưởng nào, nói cách khách bức tranh còn chưa có tạo thành quỷ vực. Khác với bức tranh tại căn phòng ngủ của Miêu Tiểu Thiện. Đối với hắn mà nói, đây có lẽ là một tin tức tốt.
Chưa hình thành quỷ vực có nghĩa độ nguy hiểm của bức tranh đang rất thấp. Thậm chí không cần tốn công tốn sức liền có thể giam giữ.
"Đi, đi qua đó kiểm tra xem sao."
Dương Gian không hề e ngại, chỉ hơi cẩn thận một chút. Bởi vì trước mặt quỷ họa, mắt quỷ của Dương Gian trở nên vô dụng. Điều này chẳng khác gì nó bị áp chế toàn diện, nên Dương Gian không thể nào tới lui tự nhiên bằng quỷ vực được, nên hắn vẫn có nguy cơ bị bức
tranh nhốt lại.
Không lâu sau, Dương Gian xuất hiện trước cửa của căn phòng số 401.
"Đúng là chưa hình thành quỷ vực. Toàn bộ tầng đều không chịu ảnh hưởng, thậm chí tầng trên và tầng dưới còn có người ở lại."
Dương Gian nghe thấy âm thanh của những người ở xung quanh. Không thể không nói, những người này thật sự rất may mắn. Chỉ cách nhau có một tầng, một lớp trần nhà nhưng vì đặc tính của quỷ họa, cho nên bọn họ không tiếp xúc với loại linh dị này. Vì thế bọn họ không bị quỷ họa để mắt đến, nên vẫn có thể tiếp tục sinh hoạt bình thường.
Cánh cửa của căn phòng số 401 vẫn đang khóa chặt. Nhưng đối với Dương Gian mà nói, việc mở cửa đã khá thuần thục.
Không mất bao lâu, cửa đã được mở ra. Dương Gian nhìn vào bên trong, là một mảnh tối tăm, không hề có mùi vị của thi thối. Cũng không có bất cứ cảm giác âm lãnh quỷ dị nào. Việc tối tăm kia chỉ là vì bên trong phòng không bật đèn mà thôi.
Không chút do dự, Dương Gian trực tiếp bước vào bên trong, sau đó bật đèn lên. Ngay khi ánh đèn trong phòng được bật lên hắn mới có thể nhìn rõ được tình huống bên trong căn phòng.
Chẳng khác Dương Gian dự đoán, hắn nhìn thấy ở bên trong phòng khách có một bức tranh, một bức tranh sơn dầu cực lớn.
Bên cạnh bức tranh sơn dầu có một tấm vải bố, thứ trước đó được dùng để bao phủ bức tranh.
Dương Gian đi vào, đứng phía trước bức tranh sơn dầu, sau đó quan sát kỹ bức tranh. Hắn thấy ở bên trong bức tranh sơn dầu Có vẽ một người phụ nữ mặc trang phục màu đỏ thời trung cổ. Khuôn mặt của người phụ nữ này khá mơ hồ hồ, giống như đang mỉm cười, nhưng lại giống đang chăm chú quan sát hết mọi thứ bên trong phòng, khiến cho người ta có một loại cảm giác quái dị.
Bối cảnh phía sau của bức tranh sơn dầu này khác so với những bức tranh ở bên trong tổng bộ. Bối cảnh bên trong bức tranh sơn dầu này là cảnh tượng của một khu ký túc xá.
Trong bối cảnh tối tăm, kìm nén, từng tòa chung cư đang ẩn núp bên trong tiểu khu. Rách nát, tiêu điều giống như một khu vực bị bỏ hoang, không có người sống. Điều này khiến cho một bức tranh sơn dầu với tính nghệ thuật rất cao trở nên quỷ dị.
"Cô gái bên trong bức tranh không vươn tay ra ngoài."
Dương Gian phát hiện dù bàn tay của cô gái bên trong bức tranh vẫn trắng nõn, mịn màng như trước nhưng chưa từng lộ ra bên ngoài bức tranh sơn dầu. Dường như toàn bộ mọi điều dị thường đều đã biến mất, bức họa trở thành một bức tranh sơn dầu bình thường.
Ngoại trừ điều đó ra, Dương Gian còn chú ý đến một chỗ. Nó nằm ở góc trên của bức tranh sơn dầu, trong một chỗ khá tối tăm hẻo lánh, không đáng chú ý.
Chỗ đó có một cỗ thi thể đã chết đi từ lâu, Cỗ thi thể này quá khác biệt so với bối cảnh của bức tranh sơn dầu, khiến nó trở nên khác thường. Ngoài ra cỗ thi thể này đang nằm cuộn mình ở trên mặt đất, cả người vặn vẹo, ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt bị lõm xuống trông thật đáng sợ.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:
"Người bên trong bức tranh chắc chắn là chủ của căn nhà này, vì chỉ ở một mình, cho nên sau khi chết không một ai để ý đến... Nếu mọi chuyện đúng như suy đoán, thì quy luật giết người của quỷ họa không phải là thông qua việc tiếp xúc, cũng không phải là do người đó nhìn thấy bức tranh.
Hiện tại hắn đang đứng trước quỷ họa, nhưng không hề bị nó tập kích.
"Nhưng mình có thể chắc chắn, nhìn thấy chắc chắn là một trong những điều kiện bị nó giết. Chỉ như vậy mới có thể giải thích vì sao ở xung quanh có nhiều người như vậy, mà lâu như thế rồi lại không có ai bị tập kích. Nếu từ này về sau không có một ai đi vào bên trong căn phòng này, như vậy khả năng bức tranh này sẽ không bao giờ giết người nữa."
Nghĩ kỹ lại, cuối cùng Dương Gian quyết định mang bức tranh này đi. Trước đó ở trong cuộc họp của tổng bộ, bọn họ đã thảo luận qua về một chuyện. Đó chính là các bức tranh của quỷ họa có thể liên thông với nhau. Nếu có thể tiến vào bên trong một bức tranh, liền có thể đi qua những bức tranh khác tìm ra ngọn nguồn của quỷ họa.
Cho nên hiện tại Dương Gian chỉ cần lấy đi một bức tranh để xem như điểm đột phá là được. Nghĩ vậy, Dương Gian cúi đầu cầm lấy tấm vải bố dưới đất lên, che bức tranh lại, nhằm phòng ngừa người khác nhìn vào, khiến cho một vài biến hóa không biết nào đó xảy ra.
Dương Gian cầm bức tranh, sau đó đi xuống. Lúc này ở phía dưới cầu thang có hai người đang đi lên, ba người gặp nhau trong hành
lang.