Dương Gian lạnh lùng nói:
- Tin tức mà mấy người nhận được đã cũ rồi. Hiện tại Hội anh em biến mất rồi. Cho nên mục đích ông đến đây là muốn mời tôi đi ăn
máng khác?
Vương Dã vội vàng lắc đầu rồi nói:
- Không, không không, không phải là đi ăn máng khác mà là muốn cùng Dương tiên sinh thành lập mối quan hệ hợp tác.
Dương Gian nói:
- Chẳng khác gì nhau. Tuy nhiên không thể không nói cái mũi của mấy người thính thật đó. Có lẽ thời gian mấy người để mắt đến tôi không chỉ ngày một ngày hai.
Vương Dã nói:
- Đối với những nhân tài như Dương tiên sinh, chúng tôi phải cực kỳ coi trọng. Với lại muốn gặp được Dương tiên sinh cũng không dễ chút nào, cho nên ngày hôm nay mới xảy ra chuyện đường đột như này.
Dương Gian nói:
- Tôi không hứng thú đối với việc hợp tác với mấy người. Ông đi tìm người khác đi. Chuyện ngày hôm nay liền dừng lại ở đây.
Hắn lập tức cắt ngang câu chuyện, không muốn nói việc hợp tác với người tên Vương Dã này.
Đừng nói hiện tại hắn đang gặp phải nguyền rủa của hộp âm nhạc, dù cho không có hắn cũng lười hợp tác với những cỗ thế lực này. Ở chỗ này có một cái tổng bộ thôi mà đã khiến hắn cảm thấy đau đầu, nếu lại tiếp xúc thêm những Cỗ thế lực khác, chẳng phải là hắn đang mang gánh nặng vào người hay sao. Nếu lần này hắn có thể sống sót, vậy sau đó hắn sẽ lựa chọn tự xây dựng thế lực cho riêng hắn.
Làm cho những thế lực khác thì hắn vĩnh viễn chỉ là người làm thuê.
- Tôi có thể hiểu được vì sao Dương tiên sinh lại không hứng thú đối với việc hợp tác. Tuy nhiên có một số việc không biết Dương tiên sinh có hứng thú hay không.
Vương Dã vừa nói vừa chỉ tay vào bức tranh:
- Trong tay của tôi đang có một phần tình báo về chuyện linh dị của quỷ họa, đến từ phân khu Châu Âu, là tài liệu tuyệt mật, không công
khai chia sẻ.
Sắc mặt Dương Gian hơi động:
"Hồ sơ của quỷ họa?"
Lúc trước hắn cũng đã nghi ngờ, rõ ràng từ đầu chuyện linh dị của quỷ họa xảy ra ở Châu Âu, khiến rất nhiều người bị chết. Đến cuối cùng bọn họ đã phải hai tổn một đoàn đội ngự quỷ nhân đỉnh phong để tạm thời xử lý chuyện kinh dị của quỷ họa.
Mặc dù không được coi như hoàn toàn giam giữ, nhưng đã có thể tiêu trừ ảnh hưởng của quỷ họa. Có thể làm được điều này, chắc chắn bọn họ phải nắm giữ được một số bí mật của quỷ họa. Nhưng tư liệu mà tổng bộ phía bên kia chia sẻ lại cực kỳ bình thường, có thể nói là không hề có giá trị tham khảo.
Dương Gian bình tĩnh hỏi:
- Điều kiện là gì?
Vương Dã nói:
- Một chuyện linh dị cấp A được không? Đương nhiên chúng tôi có thể đền bù thêm nếu Dương tiên sinh cảm thấy thua thiệt. Vàng, tư sản, mỹ nữ, bất cứ thứ gì chúng tôi đều có thể tặng cho ngài.
Dương Gian lắc đầu cười một tiếng:
- Đúng là tự cao tự đại, một phần hồ sơ tư liệu liền giá trị ngang một chuyện linh dị? Ông đang coi tôi là đứa trẻ lên ba nên dễ bị lừa, hay là ông nghĩ đầu của tôi đang có vấn đề vậy. Mấy ngày gần đây tổng bộ đang triển khai kế hoạch xử lý chuyện kinh dị của quỷ họa, mà tiến triển của kế hoạch khá thuận lợi. Một khi tổng bộ giải quyết được, phần tư liệu trong tay ông sẽ không đáng một xu.
- Với lại, nói không chừng ông còn ý nghĩ một thứ bán cho hai nhà. Một phần bán cho tôi, phần kia lại bán cho Tào Duyên Hoa, hai đầu đều thu được lời. Còn cái gì mà vàng bạc, tư sản, mỹ nữ... Ông cho rằng những thứ này rất có giá trị hay sao? Chuyện linh dị cấp A? Xử lý không cẩn thận là đi luôn cả một toàn thành thị. Ông nghĩ xem, một tòa thành thị trị giá bao nhiêu? Đây là chưa nói đến việc, nếu để cho một chuyện kinh dị tồn tại lâu sẽ khiến cả quốc gia bị ảnh hưởng.
- Tôi còn tưởng rằng ông là người thông minh, có thể phát huy một chút tác dụng, không nghĩ lại là một kẻ ngu.
Lúc này, trong lòng Dương Gian cảm thấy buồn cười. Là do tất cả những người của thế lực lớn đều cho rằng bản thân rất thông minh hay do bọn họ nghĩ ngự quỷ nhân đều là một đám ngu ngốc. Chỉ cần cho chút lợi tức nho nhỏ liền có thể sai khiến ngư quỷ nhân như sai
chó.
Tuy nhiên trong lòng Dương Gian vẫn nghiêng về lý do đầu nhiều hơn. Đến lúc này rồi mà đám cầm quyền kia vẫn định dùng thủ pháp cũ rích kia để ứng phó với ngự quỷ nhân, mà bọn họ không biết thứ đó đã quá lạc hậu, không còn phát huy được bao nhiêu tác dụng.
Sắc mặt Vương Dã có có chút xấu hổ nhưng vẫn tiếp tục nói:
- Lời Dương tiên sinh rất có đạo lý, có điều chúng ta có thể cò kè mặc cả mà.
Dương Gian nói thẳng:
- Không cần, đầu óc của ông đang có vấn đề. Tôi không muốn thực hiện giao dịch với một người mà đầu có vấn đề. Đối với tôi mà nói mấy thứ tình báo gì đó không hề quan trọng. Ông nên đi tìm người có hứng thú với nó để giao dịch đi.
Hiện tại trên người của hắn đang mang theo hộp âm nhạc cùng thanh sài đao quỷ dị, cho nên ở một mức độ nào đó, hắn có đủ tư bản để đối kháng với chuyện linh dị cấp S.
Quả thực tình báo không còn quá quan trọng đối với hắn nữa.
Vốn Vương Dã Còn định nói điều gì đó nhưng vừa định mở miệng đã bị Dương Gian cắt ngang.
- Ông có thể im miệng được rồi. Nếu còn nói thêm một chữ, tôi không ngại xử lý ông ngay tại đây.
Ánh mắt Dương Gian trầm xuống, quỷ ảnh ở sau lưng hắn đã bắt đầu đứng dậy, như người sống. Ngay lập tức ánh sáng trong xe trở nên ảm đạm, không khí cũng trở nên lạnh lẽo hơn. Cả người Vương Dã run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nhất thời bị dọa không dám hô hé nửa lời.
Hắn ta không nghi ngờ tính chân thực trong câu nói của Dương Gian, nếu hắn ta dám mở miệng chắc chắn sẽ phải chết ở trong xe. Thanh niên Dương Gian ở trước mắt hắn ta còn nguy hiểm hơn tưởng tượng.
Tiếp đó, bầu không khí ở bên trong xe trở nên cực kỳ yên tĩnh, thậm chí có chút kìm nén, áp bức. Dưới sự uy hiếp của Dương Gian, Vương Dã không dám nói chuyện, ngay cả hai cô gái chủ động dựa vào người của hắn kia cũng trở nên căng cứng. Ngay cả nụ cười ở trên mặt cũng là do cưỡng ép mới tạo ra được, trong mắt bọn họ không thể che dấu nỗi sợ hãi.
Dù sao, lúc này đang có một con quỷ đứng trước mặt bọn họ.
Một cái bóng màu đen không có đầu. Chiếc xe vẫn chạy bằng băng trên đường dọc theo tuyến đường mà Dương Gian đưa. Không mất bao lâu nó đã dừng lại trước cửa của một căn biệt thự.
- Coi như mấy người biết điều đó.