Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1173 - Chương 1173: Hậu Quả

Chương 1173: Hậu Quả

Dương Gian trực tiếp mở cửa xe, sau đó mang theo bức tranh sơn dầu đi xuống. Theo đó cái bóng màu đen không đầu kia cũng dần dần chui xuống dưới chân, trở thành một cái bóng đen sì.

Vương Dã cắn răng một cái, cuối cùng chạy xuống xe cầm một phần hồ sơ, tỏ ra hãi hùng khiếp vía đưa qua cho Dương Gian.

- Dương tiên sinh, để nhận lỗi vì sự thất lễ của tôi, tôi xin tặng ngài phần hồ sơ này. Hi vọng nó có thể hóa giải hiểu lầm lần này của chúng ta.

- Trước đó thì bán, hiện tại đưa miễn phí?

| Dương Gian để bức tranh xuống, sau đó cầm lấy tập hồ sơ. Tuy nhiên hắn không thèm nhìn mà cười lạnh một tiếng, rồi lấy ra một chiếc

bật lửa trực tiếp thiêu hủy.

- Đồ miễn phí? Có thể tin không? Trên đường trở về nhớ cẩn thận một chút.

Sau khi nói xong, hắn cầm lấy bức tranh đi thẳng vào trong biệt thự.

Vương Dã cúi đầu nhìn đống tro trên mặt đất, chờ Dương Gian rời đi, hắn ta mới dám ngẩng đầu lên, khẽ xoa xoa mồ hôi ở trên trán. Không dám chờ ở đây lâu, hắn ta vội vàng trở về xe.

Ở trên tay lái phụ, một người thanh niên mặc âu phụ nói:

- Tổ trưởng, việc đưa tặng hồ sơ này chưa được bộ trưởng đồng ý.

Vương Dã ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại. Sau khi khôi phục lại tâm trạng, hắn ta mới mở miệng nói:

- Dương Gian có đủ tiềm lực để trở thành Ngọc. Chỉ là tổng bộ của bọn họ không thèm coi trọng. Bộ hồ sơ mà tôi vừa tặng chỉ là bản sao mà thôi, bên trong có một số sai lầm. Nhưng hắn đã không nhận, thậm chí không cần nhìn. Không hổ là người đàn ông duy nhất xử lý được chuyện kinh dị cấp S, cực kỳ cẩn thận.

- Tôi đã coi thường hắn nên lần này tôi đã phải trả giá đặt cho hành động này của mình. Chỉ mong việc này sẽ không ảnh hưởng đến tổng bộ.

- Tổ trưởng, ý của ngài là...

Nhưng còn chưa đợi cho người này hỏi xong, trên cổ của Vương Dã đột nhiên xuất hiện một bàn tay quỷ dị màu xanh đen, bàn tay này giống như nguyền rủa của ác quỷ vậy, không thể nào loại bỏ. Chỉ sau một giây, cổ của Vương Dã chợt uốn éo, sau đó trực tiếp ngã sấp xuống xe. Hai mắt trợn ngược, không còn khí tức của người sống.

"Phần hồ sơ kia có hơn phân nửa là có vấn đề, có lẽ chỉ có một nửa thông tin bên trong là thật. Là đưa ra làm mồi nhử cho mình. Nếu mình đọc phần tình báo kia, chắc chắn sẽ bị những thông tin sai lệch bên trong quấy nhiễu, sẽ khiến cho những suy đoán của mình bị

ảnh hưởng."

"Đã thế chi bằng không nhìn, tên Vương Dã kia là người có ý đồ mà đến, không phải là một người thực sự có ý định hợp tác. Mình không thể cò kè mặc cả với bọn chúng, vì không có thời gian. Nếu đã không phù hợp với yêu cầu của mình, thì cứ xử lý hắn ta là xong, cũng để cho bọn họ biết được tầm quan trọng của thành ý."

Dương Gian trở lại căn biệt thự số tám, đối với chuyện vừa rồi hắn không thèm để trong lòng. Cái chết của Vương Dã cũng chỉ là do hắn tiện tay mà thôi, trong lòng hắn không hề suy nghĩ về điều đó.

Mặc dù hắn không ra tay lung tung đối với người bình thường, nhưng đây cũng là do ý chí của hắn khắc chế mà thôi. Dương Gian không muốn trở thành một người vô nhân tính, trở thành một tên đao phủ. Nhưng điều này không có nghĩa là người bình thường có thể chơi tâm kế đối với hắn mà không bị gì.

Nói cách khác, một khi người bình thường nảy sinh ra ý nghĩ gì đó với Dương Gian thì phải chuẩn bị tinh thần cho cái chết.

Vả lại tình báo về quỷ họa cũng không quá quan trọng đối với Dương Giang

Dưới sự bảo vệ của nguyền rủa hộp âm nhạc, Dương Gian có đủ tư bản để đối cứng với quỷ họa.

Huống hồ mục đích của hắn không phải là giam giữ quỷ họa, mà chỉ cần tìm ra con quỷ chính thức đang ẩn giấu bên trong bức tranh mà thôi.

"Như vậy, để mình xem xem, rốt cục bức tranh này có vấn đề gì."

Dương Gian mang bức tranh sơn dầu vào bên trong một chiếc phòng an toàn nhỏ mà Hạ Thiên Hùng tốn công xây dựng.

Đóng cửa lại.

Chỗ này có thể ngăn cản quỷ vực, tuy nhiên với điều kiện là toàn bộ vách tường không bị thứ gì đó phá hỏng.

Treo bức tranh lên vách tường, sau đó Dương Gian gỡ bỏ tấm vải bố ở bên ngoài.

Ngay lập tức một bức tranh sơn dầu cũ kỹ, giống như một tác phẩm nghệ thuật hiện ra trước mắt của hắn.

"Không có bất cứ phản ứng nào, cũng không hề có điều gì dị thường."

Dương Gian đứng ở trước mặt bức tranh sơn dầu cực lớn kia, mà rơi vào trầm tư.

"Là do hiện tại mình chưa đủ điều kiện để kích hoạt quy luật giết người của quỷ? Hay là do bức tranh này chưa thực sự khôi phục?"

Dương Gian lập tức nhớ đến tràng cảnh bức tranh này giết người, đó là lần mà hắn cùng với Lý Dao đi đến một tiểu khu để lấy tài liệu của Phí tổng. Ở lần đó có một người quỳ ở trước mặt bức tranh, đầu người đó bị bức tranh nuốt mất... Dường như ở trong một tình huống nào đó, người có thể chui vào bên trong bức tranh.

Còn việc sau khi tiến vào bên trong bức tranh sẽ xảy ra chuyện gì thì hắn không thể biết được.

Nhưng nếu hắn muốn tìm ra ngọn nguồn của quỷ họa thì phải rúc vào bức rtanh.

Bởi vì khả năng những bức tranh này có thể kết nối với nhau, có thể từ bức tranh này đi qua bức tranh khác để tìm ra con quỷ thực sự đang ẩn núp bên trong.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Dương Gian đưa tay đụng vào bức tranh.

Tay của hắn không thể nào luồn vào bên trong, chỉ chạm đến bức tranh sơn dầu liền dừng lại, chuyện mà hắn tưởng tượng chưa từng xảy ra. Nếu không phải mắt quỷ đang sợ hãi bức tranh này, không dám mở mắt, thì có lẽ hắn sẽ nghi ngờ bức tranh này chỉ là một món hàng nhái hơi chút đặc biệt mà thôi.

"Hẳn là không phù hợp với điều kiện của nó."

Sắc mặt Dương Gian hơi động, hắn lại nghĩ đến tấm gương quỷ đang được hắn cất giữ tại thành phố Đại Xương.

Bình thường, khi ai đó soi gương lần đầu sẽ không có ảnh bên trong. Nhưng theo thời gian dần trôi qua, ở bên trong tấm gương sẽ có một con dần dần bước tới. Bộ dạng của nó cũng trở nên giống với người bên ngoài. Một khi động tác của con quỷ bên trong tấm gương giống y như đúc với người bên ngoài. Như vậy tấm gương quỷ sẽ lôi người vào bên trong tấm gương và con quỷ bên trong gương xuất hiện ra bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment