Cho nên, điều kiện của tấm gương quỷ không chỉ soi gương đủ lâu mà còn phải có sự đồng bộ về hành động.
Quỷ họa chắc cũng tương tự như vậy, nhưng khả năng điều kiện của quỷ họa đặc biệt hơn một chút. Cho nên việc Dương Gian muốn chủ động kích hoạt điều kiện của nó để chui vào bên trong bức tranh sẽ khá khó khăn.
Dương Gian nhíu mày:
"Không phải nhìn ngắm, cũng không phải đụng vào... Nhưng vì sao người bình thường lại rất dễ gặp phải quỷ họa tập kích? Mà sự xuất hiện của quỷ họa cũng không có bất cứ quy luật nào."
Muốn phân tích ra quy luật giết người của quỷ họa, trong khi không có bất cứ manh mối nào về nó là một điều cực kỳ khó khăn.
Dương Gian cảm thấy nếu bản thân không thể nào kích hoạt được quy luật giết người của quỷ họa, thì hắn sẽ phải từ bỏ bức tranh này, đi tìm một bức tranh khác.
Một bức tranh đã thức tỉnh ở mức độ cao hơn, có thể sinh ra quỷ vực.
Bởi vì xét theo một góc độ nào đó, quỷ vực kia chính là do quỷ họa diễn sinh ra.
"Lần trước, khi mình chạy đến trường học của Miêu Tiểu Thiện, bức tranh kia đã có thể hình thành được quỷ vực. Mặc dù phạm vi rất nhỏ, chỉ bao phủ hai tầng lâu. Nhưng đối với mình mà nói, nó là một mục tiêu cực kỳ tốt, cũng không quá nguy hiểm, đồng thời còn có thể nhanh chóng tiến vào bên trong bức tranh."
Chỉ là lúc đó hắn không có ý nghĩ này, Còn hiện tại bức tranh kia đã bị giam giữ.
Sau khi bị giam giữ, muốn thả nó ra là điều không có khả năng.
"Cần đi tìm kiếm một bức tranh khác hay sao?"
Dương Gian thu hồi ánh mắt, muốn đi vào thành phố để dạo một vòng.
Dựa theo hiệu suất hành động của hắn, việc tìm ra bức tranh thứ hai, thứ ba không phải là điều quá khó khăn.
Tuy nhiên loại hiệu suất đó cũng chỉ có một mình hắn làm được mà thôi. Những ngự quỷ nhân khác mà muốn sử dụng quỷ vực với phạm vi lớn như vậy, chẳng khắc gì đang đi chịu chết. Bọn họ đều đang phải đối mặt với vấn đề lệ quỷ khôi phục, cho nên chỉ khi nào phải đối mặt với quỷ, bọn họ mới sử dụng đến năng lực.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Dương Gian quyết định bản thân không nên lãng phí thời gian vào bức tranh này nữa.
Thế nhưng ngay khi hắn chuẩn bị mở cửa phòng để rời đi.
| Bất chợt ánh đèn ở trong phòng đột nhiên tối sầm lại, sau đó có một cô cảm giác quỷ dị, nói không nên lời xuất hiện ở sau lưng.
- Hå?
Sắc mặt Dương Gian hơi động, lập tức dừng lại. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào vị trí của bức tranh sơn dầu đang treo ở trên vách tường kia.
Nhưng hiện tại bức tranh sơn dầu đã biến mất đâu không thấy, chỗ đó chỉ còn lại một khung ảnh lồng kính. Khung ảnh lồng kính kia giống như một chiếc cửa đang treo trên tường. Thông qua chỗ đó, hắn thậm chí còn nhìn thấy một cảnh tượng khó có thể tưởng tượng.
Đó là một khu đô thị tối tăm, u ám. Ở trên không đều đang phiêu lãng những thứ màu trắng xám, giống như tro giấy, đồng thời lại giống sương mù.
"Xuất hiện rồi?"
Lúc này, Dương Gian cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Vừa nãy bức tranh sơn dầu còn rất bình thường, không có bất cứ biểu hiện nào cả, thậm chí hắn còn muốn đạp cho nó mấy phát. Nhưng hiện tại, hắn vừa chuẩn bị rời đi, bức tranh này lại phát sinh ra biến hóa mà ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng ra được.
"Không đúng, còn thiếu một thứ? Cô gái bên trong bức tranh đâu rồi?"
Dương Gian lập tức nhìn ngó hai bên một chút, con quỷ bên trong bức tranh đã biến mất đâu không thấy gì nữa. Nó chưa từng xuất hiện trước mặt hắn, cũng không có ở bên trong căn phòng.
“Nó vẫn còn ở bên trong hay sao?"
Dương Gian nhìn chằm chằm vào khung ảnh lồng kính kia. Nếu như vị trí của quỷ không có sự thay đổi, như vậy hiện tại con quỷ kia đang ở bên trong thế giới của bức tranh. Là nơi giống như tiểu khu mà hắn từng lấy bức tranh đi.
"Mình di chuyển vị trí bức tranh ở trong hiện thực, nhưng bối cảnh bên trong bức tranh còn chưa thể thay đổi kịp, cho nên quỷ không biết đường. Bởi vậy nó không đi ra từ cánh cửa kia, nhưng nếu để cho chuyện kinh dị lần này dần dần trôi qua lâu hơn và cánh cửa này vẫn một mực tồn tại, thì quỷ chắc chắn sẽ một lần nữa xâm lấn thế giới."
"Cho nên, nếu muốn bức tranh này liên tục ở trong trạng thái an toàn, thì cần phải liên tục thay đổi vị trí của nó."
Đột nhiên.
Dương Gian nhớ lại thời điểm hắn nhìn thấy quỷ họa lần đầu tiên tại thành phố Đại Xương.
Khi đó quỷ họa đã hình thành một mảnh quỷ vực, nhưng nó liên tục bị quỷ nến hấp dẫn, cho nên không thể đứng yên một chỗ, mà di chuyển không ngừng.
Hiện tại hắn đã hiểu được vì sao trước đó con quỷ họa lại di chuyển không ngừng, bởi vì chỉ có như vậy thì nó mới không có uy hiếp. Chỉ khi nào dừng lại, chuyện kinh dị của quỷ họa chắc chắn sẽ bộc phát.
"Có nên vào xem một chút hay không?"
Dương Gian đang đứng trước khung tranh, hắn có thể nhìn thấy một mảnh đô thị cực lớn ở bên trong. Nó giống với thành phố Đại Kinh, tuy nhiên vẫn có khá nhiều nơi bị thiếu hụt. Dường như những chỗ đó đang bị bóng tối bao phủ, không thể nào kết nối với những khu vực khác. Nhưng số lượng chỗ bị bóng đêm bao phủ không phải là quá nhiều. Tiến độ xâm lấn thành thị này của quỷ họa đã vượt quá một nửa.
Nói cách khác, chỉ cần mấy ngày nữa, bối cảnh phía sau bức tranh sẽ một lần nữa phát sinh thay đổi. Khi đó bối cảnh sẽ không còn là một con đường, một tiểu khu mà chính là một thành phố.
Dương Gian không biết đến khi đó sẽ xảy ra chyện gì, nhưng hắn biết đó sẽ là một cơn ác mộng đối với tòa thành thị này.
Hiện tại, việc hắn chần chờ, không tiến vào bên trong bức tranh không phải vì hắn sợ chết. Mà hắn đang lo vào thì dễ, nhưng ra sẽ cực kỳ khó khăn. Một khi bị hãm sâu vào bên trong, hắn chẳng những lãng phí mất hai ba ngày thời gian, mà khả năng cao sẽ bị chết bởi nguyền rủa của hộp âm nhạc.
Sau khi suy nghĩ kỹ, hắn quyết định nên thử đi vào một chuyến. Xác nhận căn phòng này sẽ tạm thời an toàn, hắn mới cúi người, chui qua khung ảnh, trực tiếp bước vào bên trong thế giới của quỷ họa.
Đi vào bên trong, Dương Gian phát hiện ra xung quanh là một mảnh tối tăm. Hắn chỉ có thể nhìn thấy bối cảnh đô thị mơ hồ ở phía xa xa. Sau lưng không hề tồn tại khung ảnh lồng kính nữa. Nhưng xung quanh chỗ này lại không có bất cứ thứ gì, ngay cả đường đi cũng không hề có. Hắn không thể nào hiểu được loại biến hóa này, nó giống như cả người hắn đang bị thứ gì đó ngăn cách vậy.
"Đây chính là lối ra, không được phép quên."