"Ở một mức độ nào đó mà nói, nó là thật, nhưng cũng là giả."
"Nếu thứ này ở bên trong thế giới của quỷ họa là đồ thật, thì việc Có người còn sống sót cũng không phải là không thể."
Mặc dù việc tiếp tục sống ở trong một chỗ nguy hiểm như thế này là điều cực kỳ khó khăn, nhưng vẫn tồn tại khả năng. Mặc dù khi ở | bên trong thế giới của quỷ họa thì xác suất gặp phải quỷ họa sẽ cao hơn. Nhưng chỉ cần người đó không kích hoạt điều kiện giết người của nó là có thể sống sót. Lại thêm việc ở trong chỗ này có lượng lớn đồ ăn và thức uống, điều này hoàn toàn phù hợp cho việc sinh
Sống.
"Nếu mình đoán không sai, thế giới của quỷ họa sẽ còn đặc biệt hơn so với tưởng tượng của mình. Có khả năng đây sẽ là một thế giới
| linh dị mà người có thể sinh sống được."
Dương Gian đưa mắt nhìn về phía tòa cao ốc cách đó không xa, rồi đi về phía đó. Hắn cảm thấy nếu ở đây đã có những người may mắn sống sót, vậy chắc bọn họ sẽ hiểu rất rõ về thế giới này. Nhưng khi hắn đi đến gần tòa cao ốc kia, hắn lại phát hiện ra phong cách kiến trúc xung quanh bắt đầu thay đổi.
Thành phố quen thuộc biến thành bộ dạng của một thành phố ở nước ngoài, những chữ viết trên biển quảng cáo và khẩu hiệu đều là tiếng anh. Có một số chữ hắn biết, nhưng phần nhiều hắn nhận không ra. Dù sao thời đi học hắn cũng là một tên cặn bã Có tiếng, đối với tiếng anh, năng lực của hắn cũng rất hạn chế. Chỉ biết một số từ ngữ bình thường, mức độ thuần thục của hắn còn kém hơn cả trình độ tự học tiếng Nhật của Trương Vĩ.
"Đã tiến vào một bối cảnh của bức tranh khác. Ở trong cuộc họp lần trước, suy đoán của Vương Tiểu Minh là hoàn toàn chính xác. Giữa các bức tranh có sự liên thông với nhau."
Dương Gian quay đầu quan sát ở sau lưng. Hai tòa thành thị được ghép lại với nhau một cách hoàn hảo, bên kia là thành phố Đại Kinh, còn bên này là một thành phố nào đó ở nước ngoài. Nếu xét qua bố cục của thành thị thì mọi thứ đều không khác nhau mấy, ở phía xa xa căn bản không thể nào phân biệt ra được điều này, sẽ nghĩ nhầm đây chỉ là một tòa thành phố.
"Tuy nhiên, mỗi một bức tranh đều tồn tại một cửa ra vào, cùng một con quỷ. Không biết cửa ra vào và con quỷ của bức tranh này nằm ở đâu."
Dương Gian chưa từng buông bỏ sự cảnh giác, hắn cứ thế bước vào bên trong tòa nhà. Dựa theo tình huống bình thường mà nói, hiện tại hắn phải mất dấu về cô gái vừa nãy. Nhưng sau khi đi vào trong này, hắn lại phát hiện ra ở trên tường của tòa nhà có bôi rất nhiều chất huỳnh quang. Những lớp huỳnh quang này được bôi lại theo hình mũi tên, hiển nhiên nó đang chỉ về cùng một hướng.
"Quỷ sẽ không chỉ thị phương hướng cho con người. Thứ này chỉ có người mới sử dụng đến, cho nên đây là thứ dùng cho con người."
Dương Gian lập tức hiểu được ý nghĩa của những dấu hiệu này. Đây cũng là vì muốn tìm kiếm viện binh, cũng thuận tiện cho việc đi lại của người sống sót, không sợ bị lạc. Sau đó hắn lập tức đi theo phương hướng của những mũi tên kia. Cuối cùng hắn phải dừng lại ở một tầng nào đó, bởi vì mũi tên đến đây là hết.
- Cậu là ai?
Đúng lúc này, ở bên trong hành lang trống rỗng xuất hiện một giọng nói nhưng ngôn ngữ của người này là tiếng anh. Vì câu này khá đơn giản nên Dương Gian có thể nghe và hiểu được nó. Hắn mở miệng nói:
- Tôi chỉ là một người qua đường, trong các người có ai hiểu và nói được tiếng Trung không?
Sau đó hắn liền nghe được những từ ngữ quen thuộc phát ra ở xung quanh.
- F**k, lại là một kẻ xui xẻo.
- Bình tĩnh, người này không phải là ma quỷ.
- Chúng ta còn phải đợi ở bên trong chỗ chết tiệt này thêm bao lâu nữa đây.
Rất nhanh, một người đàn ông khá nam tính, người châu Á bước ra khỏi cửa và đi về phía hắn. Vẻ mặt của người này khá tiều tụy, ánh mắt phiêu hốt bất định. Thân hình khá gầy gò, nhìn qua là biết trạng thái tinh thần của người này không được tốt.
Người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào Dương Gian, rồi cảnh cáo:
- Cậu hãy mau chóng rời khỏi chỗ này, sự xuất hiện của cậu sẽ khiến cho chúng tôi gặp phải nguy hiểm.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:
- Thật sự có người sống sót từ chuyện linh dị? Ở trong này của các cậu có bao nhiêu người còn sống sót?
| Người đàn ông kia nghe vậy thì tỏ ra có chút dị sắc, bởi vì hắn ta phát hiện, người trước mặt tỏ ra quá trấn tĩnh. Chẳng những không có
chút hoảng sợ nào, mà còn chủ động hỏi thăm chuyện của bọn họ.
Hơi do dự một chút, nhưng sau đó người này vẫn mở miệng nói:
- Không còn nhiều nữa, chỉ còn mười hai người. Hai ngày trước vẫn còn có hơn ba mươi người, nhưng đo xui xẻo, bị quỷ tìm đến cửa, chết mất một đống lớn... Làm sao cậu biết được chuyện linh dị?
Dương Gian quan sát người này một chút:
- Xem ra cậu cũng còn thanh tỉnh, không bị mất lý trí. Cậu sống trong chỗ này bao lâu rồi?
Người đàn ông này lập tức tỏ ra uể oải:
- Không nhớ nữa, tôi chỉ biết là đã rất lâu rồi. Ban đầu tôi và bạn gái đi ra nước ngoài du lịch, sau đó không hiểu vì sao lại xuất hiện ở chỗ này. Chỉ là khi đó có rất nhiều người xui xeo như tôi, chỉ là theo thời gian trôi qua càng lâu, số lượng người sống sót sẽ càng ít.
Dương Gian hỏi lại:
- Không tìm được lối ra sao?
Nghe vậy, người đàn ông kia lập tức tỏ ra kích động:
- Cậu biết lối ra ở chỗ nào hay sao?
Dương Gian nói:
- Xem như vậy đi, dù sao chỗ vào cũng chính là chỗ ra. Đây là quy luật của vùng đất này. Xem ra lượng thông tin mà mấy người biết cũng quá ít, mà cũng đúng thôi, dù sao cũng là người bình thường. Có thể sống sót đến lúc này đã là không tệ rồi. Khả năng mấy người không biết gì về con quỷ kia cả. Nếu đã như vậy tôi cũng không cần phải tiêu tốn thời gian ở chỗ này làm gì.
Nói xong, hắn liền quay người chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông kia kìm nén không được vội vàng kéo chặt lấy cánh tay của Dương Gian không thả, sau đó khóc lóc nói với hắn:
- Từ từ, đừng đi vội, cậu hãy nói cho tôi biết lối ra ở chỗ nào. Tôi muốn rời khỏi đây.
Dương Gian nhìn người này rồi nói:
- Điều này còn phải chờ đến lúc tôi làm xong chuyện của mình đã. Hiện tại không được, với lại cậu đã sống ở đây lâu như vậy rồi, có lâu thêm một hai ngày cũng có sao đâu.