Nói xong, hắn tránh khỏi sự lôi kéo của người này.
Nhưng sự kích động của người này quá lớn, hắn ta vội la lên:
- Mọi người, người này biết được cách rời khỏi đây, mau nghĩ cách lưu hắn lại.
Lời này vừa được thốt ra, mấy cánh cửa ở xung quanh lập tức mở ra, sau đó từ bên trong xông ra sáu bảy người. Bọn họ đều là người Âu Mỹ. Trên mặt ai nấy đều mang theo về cấp bách cùng kích động không thể che giấu nổi.
- Cảm ơn chúa.
- Tên xui xẻo, mau mang chúng tôi rời khỏi nơi quỷ quái này đi. Tôi đã phải chờ ở đây rất lâu.
- Mau đứng lại cho tôi, chết tiệt, đừng hòng bỏ đi khỏi đây.
Không mất bao lâu, Dương Gian liền bị sáu bảy người đàn ông vây xung quanh. Ngoại trừ những người này ra, hắn còn nhìn thấy một vài người phụ nữ đi ra từ những gian phòng khác khi nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Dương Gian quan sát một chút. Vừa rồi người đàn ông kia cũng không có nói dối, chỗ này thực sự có hơn mười người bình thường vẫn còn may mắn sống sót. Bọn họ may mắn tránh khỏi tấn công của quỷ và sống tạm bợ ở trong thành thị linh dị này như những con kiến
hôi.
- Không thể không nói, đây quả thực là một kỳ tích.
Rõ ràng là một đám người đáng thương.
Sau khi nghe những gì mà người đàn ông tên Lý Dương kia nói chuyện, Dương Gian đã hiểu được đại khái tình huống của những người này.
Nửa năm trước chuyện kinh dị của quỷ họa bộc phát ở nước ngoài.
Quỷ vực bao phủ gần hết tòa thành thị, Có rất nhiều người bị cuốn vào bên trong thế giới của quỷ họa. Cũng giống như cư dân trong thành phố Đại Xương ở trong chuyện kinh dị của quỷ chết đói vậy, mơ mơ hồ hồ bị lệ quỷ tập kích.
Lúc đó số lượng người ở bên trong thế giới của quỷ họa là cực kỳ nhiều, chỉ là nửa năm nay con quỷ bên trong này không ngừng tập kích, không ngừng giết người, dẫn đến số lượng người sống sót bị giảm mạnh. Đến hiện tại số người sống sót đã trở nên lác đác, không còn lại bao nhiêu.
Cũng có thể nói, trong khoảng thời gian này, bọn họ luôn luôn sống ở bên trong thế giới của quỷ họa.
"Hồ sơ về chuyện linh dị của quỷ họa từ nước ngoài đã che giấu những tin tức có liên quan đến điều này. Bọn họ không nói đến bất cứ điều gì có liên quan đến việc còn người sống sót, thậm chí số lượng người chết vì chuyện này cũng không có ghi ra."
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn lập tức nhở đến những thông tin được ghi bên trong hồ sơ của quỷ họa. Hắn cho rằng lúc đó đám ngư quỷ nhân đỉnh phong của nước ngoài hành động và phát hiện ra có rất nhiều người sống sót bên trong. Nhưng vì hành động của bọn họ bị thất bại và vì để giảm xuống tổn thất nên nước ngoài đã quyết định phong tỏa tin tức.
Còn những người may mắn sống sót được này đương nhiên sẽ được coi là vật hi sinh ở bên trong chuyện linh dị của quỷ họa.
Trong lòng Dương Gian thầm nghĩ:
"Nếu những người này còn sống mà rời đi khỏi thế giới của quỷ họa, đi ra bên ngoài, đồng thời nói hết toàn bộ mọi chuyện cho người bên ngoài nghe, có lẽ đây sẽ là một chuyện cực kỳ thú vị."
- Đủ rồi, tôi sẽ không nói mấy câu phế thoại kia nữa, tôi cảnh cáo cậu, lập tức mang chúng tôi rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ đưa cậu đi gặp thượng đế.
Có lẽ vì cuộc trò chuyện vừa nãy tiêu tốn quá nhiều thời gian, nên lúc này một người đàn ông da trắng với bộ dạng cao lớn nhịn không nổi nữa. Người này đi lên phía trước, túm lấy vạt áo của Dương Gian, sau đó dùng một khẩu súng lục đè vào ót của hắn, rồi uy hiếp.
- Chết tiệt, David, mau dùng tay lại, cậu đang làm gì vậy? Cậu ta chính là người duy nhất biết phương pháp rời khỏi chỗ này đó. Nếu cậu
đưa hắn đi gặp thượng đế thì tất cả chúng ta đều sẽ phải chết.
Những người đồng bạn ở bên cạnh nhìn thấy vậy, liền tỏ ra kinh hãi, vội vàng khuyên tên kia.
- Câm miệng, chúng ta không có nhiều thời gian. Thứ quỷ quái kia đang ở đâu đó xung quanh đây. Chúng ta có thể chết bất cứ lúc nào, tôi không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa.
Trong ánh mắt của người nước ngoài tên David này lộ ra mấy phần điên cuồng. Phải sống một thời gian dài trong tình trạng khủng bố này đã khiến cho tinh thần của hắn ta xảy ra chút vấn đề.
Dương Gian nghe không hiểu lời người này nói cái gì, nhưng từ ánh mắt của hắn ta, hắn biết bản thân đang bị uy hiếp. Nguyên nhân đại khái cũng là do hắn không có lập tức dẫn bọn họ ra ngoài.
- Thật là lằng nhằng, còn tưởng có thể đạt được một chút thông tin có tác dụng từ mấy người. Không nghĩ lại là một đám phiền phức, còn lãng phí thêm thời gian của tôi.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào người nước ngoài tên David kia, ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lẽo. Bất kể tên này có vấn đề về tinh thần hay là tên này đang chán sống cho nên mới cầm súng chỉ vào đầu của hắn. Loại hành vi này đã được hắn coi là một sự uy hiếp. Mà từ trước đến giờ, đối với trường hợp uy hiếp này, Dương Gian cũng chỉ có một phương pháp giải quyết.
Dương Gian lập tức mở miệng nói chuyện, mặc kệ người này có thể nghe và hiểu lời hắn nói hay không.
- Cho cậu ba giây để thu hồi lại và vứt nó đi. Nếu không tôi sẽ lập tức xử lý cậu.
Lý Dương ở bên cạnh nghe hiểu ý tứ của hắn nên vội vàng phiên địch cho đồng bạn:
- David, mau buông súng xuống. Cậu làm vậy không giải quyết được vấn đề gì, mà càng khiến việc này trở nên phiền toái hơn mà thôi. Hắn khác với chúng ta, hắn không phải là người bình thường.
Có thể sống sót đến hiện tại, khá nhiều người đều đã có một chút năng lực quan sát.
Trạng thái tinh thần của người đàn ông nước ngoài kia không bình thường, nhưng đầu của Lý Dương vẫn đang khá tỉnh táo, nên hắn ta hiểu rất rõ. Người trước mắt này có thể thong thả, ung dung đi dạo bên trong một nơi nguy hiểm như này, thì chắc chắn không phải là người bình thường.
- Trừ phi hắn thành thật mang tôi rời khỏi chỗ này, nếu không tôi sẽ không buông tay. Không có thứ gì có hiệu quả hơn sự uy hiếp từ súng ống. Đám người ngu ngốc các cậu sẽ không hiểu điều này đâu.
Tuy nhiên người đàn ông tên David kia vẫn cố chấp cho rằng Dương Gian sẽ vì sự uy hiếp của hắn ta mà mang bọn họ rời đi. Dương Gian thấy được cuộc cãi vã kịch liệt của những người này, dù không hiểu bọn họ nói cái gì, nhưng hắn có thể biết, việc thuyết phục đã bị
thất bại.