Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1178 - Chương 1178: Người Dẫn Đường

Chương 1178: Người Dẫn Đường

Cũng là việc đương nhiên, người này sẽ không bị thuyết phục chỉ vì dăm ba câu nói được.

Lúc này, Dương Gian cũng không do dự nữa. Hắn túm lấy cổ tay của người này, sau đó dùng lực vặn gãy tay, rồi nhấc chân đá một phát.

Ngay lập tức người đàn ông với trọng lượng hơn năm mươi cân này trực tiếp bị bay ra ngoài.

“Đùng!”

Tiếng súng cũng đồng loạt vang lên ở trong lần phản kích này.

Nhưng hiện tại người cầm súng là David đã bay ra phía ngoài, và phải vào vách tường, sau đó rớt xuống đất. Cổ tay của người này vặn vẹo, đau đớn quá nên đã bất tỉnh nhân sự.

Cảnh tượng diễn ra một cách đột ngột và ngoài dự đoán như vậy khiến cho những người ở xung quanh phải trợn mắt há mồm. Bọn họ nhìn thấy Dương Gian vẫn không hề hấn gì, lại nhìn thấy cả người David bay ra ngoài, cách vị trí cũ mười mấy mét mà câm nín, không biết nói gì. Trong phút chốc, mọi thứ ở xung quanh trở nên yên tĩnh.

- Thời đại đã thay đổi rồi, hiện tại thứ đồ chơi này đã vô dụng đối với loại người như tôi.

Về mặt Dương Gian cực kỳ lạnh lùng, hắn chậm rãi gỡ một viên đạn đã bị biến dạng từ trên trán xuống. Vừa rồi phát súng kia đã bắn trúng đầu của hắn, nhưng nó không thể nào xuyên qua lớp da thịt bên ngoài, có một lớp bóng mờ màu đen bao phủ người của hắn, giúp hắn ngăn cả một phát súng kia, đây chính là năng lực của quỷ ảnh.

Cho dù chỗ này không thể sử dụng quỷ vực, chỉ cần hắn dựa vào năng lực của quỷ ảnh cũng đã đủ ngăn cản hầu hết đòn tấn công bình

thường.

- Trời ơi.

Có người nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức tỏ ra kinh ngạc, vội vàng đưa tay lên che miệng, kẻo phát ra âm thanh, trong mắt lộ rõ vẻ khó tin, giống như kỳ tích.

Lý Dương ở bên cạnh cũng mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía Dương Gian.

Hắn ta biết người này rất đặc thù, nhưng không nghĩ lại đặc thù đến như vậy. Đây còn được coi là người nữa hay sao? Ngay cả súng cũng không thể nào giết chết người này.

- Thượng Đế ơi, tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy.

- Ma quỷ, hắn chắc chắn đã bị ma quỷ nhập rồi. Trời ạ, lần này chúng ta chết chắc.

Dương Gian liếc mắt nhìn bọn họ một chút. Lúc này ở trong tầm mắt của hắn, những người này lộ ra vẻ hoảng sợ, vô ý lùi ra phía sau, giống như kiểu bọn họ đang coi hắn là quỷ, cho nên lựa chọn trốn tránh.

- Bọn họ đang nói cái gì vậy?

Lý Dương do dự một chút rồi nói:

- Bọn họ cho rằng cậu bị ác quỷ nhập, nên đang cầu nguyện.

- Cầu nguyện?

Dương Gian cười nhẹ một tiếng rồi nói:

- Có đức tin là một điều không tệ, ít ra cũng còn có một chút hy vọng. Tiếc là hiện thực của thế giới này quá tàn khốc, bọn họ có cầu cũng vô dụng. Hiện tại xem như chúa Jesus có đến tôi cũng có thể xử lý.

Lý Dương cắn răng nói với giọng điệu bất an.

- Sỉ nhục tín ngưỡng của người khác cũng không phải là một hành động vẻ vang.

- Cậu cũng tin cái này?

Dương Gian đưa mắt nhìn hắn ta một cái:

- Cho nên việc cầm súng dí vào đầu của người khác cũng là một việc rất vẻ vang phải không? Hành động vừa rồi đã phạm phải sai lầm rất nghiêm trọng. Nếu tín ngưỡng không thể bị khinh nhục, thì vì sao bản thân lại làm cái chuyện vi phạm tín ngưỡng như vậy. Theo như tôi nhớ thì việc giết người sẽ bị đày xuống địa ngục, đúng không?

Lý Dương không biết trả lời như thế này, hắn ta chỉ nhắm mắt lại rồi nói:

- Đấy là do chúng tôi muốn tiếp tục sống sót mà thôi, điều đó không có gì đáng xấu hổ cả.

- Vì sống sót của bản thân mà để cho người khác chết đi?

Lý Dương nói:

- Ý tôi không phải như vậy, hành động vừa nãy của David đúng là sai, chúng tôi đã cố ngăn hắn ta lại rồi, nhưng không được.

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:

- Được rồi, tôi không phải là người cãi nhau giỏi với người khác. Mấy người muốn sống sót cũng được, nhưng phải giúp tôi làm một chuyện. Ở chỗ của tôi có hai danh ngạch làm người dẫn đường. Tôi muốn tìm con quỷ kia, mấy người ở trong chỗ này lâu như thế rồi, chắc chắn phải biết một chút gì đó.

Hắn cũng không muốn tính toán nhiều về chuyện vừa rồi với những người này.

Một mạng đổi một mạng, điều này ở trong lòng Dương Gian đã tính rất rõ.

- Thật không?

Lý Dương tỏ ra có chút kích động, nhưng sau đó lại chần chờ.

Dương Gian hơi liếc mắt về những người bên cạnh rồi nói:

- Mấy người không có lựa chọn. Thử nghĩ mà xem, nếu tiếp tục sống như thế này thì mấy người còn có thể sống sót thêm bao lâu? Khả năng trong lần tập kích tiếp theo của quỷ, mấy người sẽ phải chết sạch. Quỷ sẽ không giống như tôi, cho mấy người có cơ hội để lựa chọn.

Ngoại trừ những người đàn ông này ra, ở bên trong này còn có một số người phụ nữ, thậm chí có cả một đứa trẻ với khuôn mặt gầy gò.

- Mấy người tự bàn bạc với nhau đi, nhưng nên nhớ là mấy người phải bàn xong trước khi tôi rời khỏi tòa nhà này.

Dương Gian không cho bọn họ thời gian để suy nghĩ, bởi vì hiện tại thời gian của hắn cực kỳ quý giá. Cho nên sau khi nói xong, hắn liền xoay người, đi theo đường cũ để đi ra tòa nhà. Hắn định đi sâu vào bên trong thế giới của quỷ họa thử xem sao.

Nhưng ngay khi hắn vừa mới rời khỏi tòa nhà, phía sau lưng lập tức truyền đến hai tiếng bước chân.

Một trong hai người là Lý Dương, còn người kia là một người nước ngoài với làn da ngăm đen. Cả hai đang chạy về phía này, vừa chạy vừa thở hồng hộc. Dường như bọn họ đã quyết định xong, hai người này sẽ nhận nhiệm vụ nguy hiểm, vì người khác tranh thủ cơ hội

Sống sót.

- Cậu tên là gì? Tôi và Jimmy đồng ý làm người dẫn đường cho cậu.

Dương Gian dừng lại, quay người và nói:

- Người phụ trách của thành phố Đại Xương Dương Gian, danh hiệu: Mắt quỷ.

Người phụ trách thành phố Đại Xương, mắt quỷ Dương Gian?

Nghe được câu nói này, Lý Dương nhất thời tỏ ra sửng sốt. Bởi vì trong câu trả lời ngắn ngủi kia để lộ quá nhiều tin tức. Điều này không chỉ nói rõ chuyện linh dị đã có rất nhiều người biết đến, hơn nữa còn thành lập một tổ chức chuyên một xử lý những chuyện đặc thù như này.

Không trách được vừa rồi người này lại nói, thời thế đã thay đổi.

Dương Gian nhìn hai người rồi nói:

- Thú thực tôi cũng không hi vọng gì nhiều vào việc hai người có thể cung cấp thông tin cho tôi. Mà tôi chỉ thử cho mấy người một cơ hội sống sót mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment