Dương Gian nói:
- Đi qua đó nhìn một chút xem sao.
Lúc đầu, căn phòng cũng là một trong những thứ cần điều tra của hắn, nên hắn sẽ không thể nào bỏ qua một chỗ khả nghi như vậy
được.
Trong lòng Dương Gian thầm nghĩ:
"Có thể là con quỷ bên trong bức họa, cũng có thể là một con quỷ không biết nào đó bị kẹt lại trong này. Dù sao số lượng Dương Gian chết ở trong này có quá nhiều."
Hắn đi đến trước cửa phòng, mở rộng nó ra. Bên trong truyền ra một chút ánh sáng. Dương Gian ngẩng đầu nhìn vào, hắn nhìn thấy một chiếc cửa sổ ở bên cạnh phòng khách. Cảnh tượng ở bên ngoài cửa sổ, cũng là khung cảnh bên ngoài tòa cao ốc khá u ám. Khung cảnh bên ngoài và bên trong không quá khác nhau, trong phòng lại rõ ràng hơn một chút.
Jimmy ở sau lưng có chút kích động.
- Có cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có thể là đường đi, chúng ta có thể rời khỏi chỗ chết tiệt này rồi.
Lý Dương lập tức giữ chặt hắn ta:
- Jimmy, tỉnh táo lại, chúng ta cần phải nghe theo chỉ huy của Dương tiên sinh. Đây là chuyên ngành của ngài ấy, bất cứ hành động lỗ mãng nào đều sẽ khiến chúng ta phải chết ở đây.
Dương Gian cũng không quay đầu lại mà chỉ hỏi.
- Hắn ta nói cái gì mà tỏ ra kích động như vậy?
Lý Dương nói:
- Cậu ta bảo chúng ta có thể rời đi khỏi đây từ này cửa sổ này.
- Rời đi?
Khóe miệng Dương Gian lộ ra một nụ cười bằng lãnh:
- Hai người không nghĩ đến việc vì sao những cửa sổ khác thì biến mất, chỉ có cửa sổ này vẫn còn tồn tại hay sao?
Bị câu này của Dương Gian cảnh tỉnh, Lý Dương nhất thời trợn tròn hai mắt.
- Có hai nguyên nhân, một cái là bên trong phòng bị một con quỷ khác quấy nhiễu, quỷ họa không thể thay đổi mọi thứ bên trong. Nguyên nhân còn lại chính là... Cạm bẫy.
Dương Gian phân tích nguyên nhân, đồng thời nói:
- Hai người các cậu đứng ở đây, tôi vào xem sao.
Bất kể đây có phải là cạm bẫy hay không, hắn đều phải đi điều tra rõ ràng.
Sau khi bước qua cửa, Dương Gian cảm giác được khí tức bên trong phòng không hề giống với bên ngoài phòng. Hắn cảm giác được một loại kỳ lại nói không nên lời. Vì đã biết bên trong phòng này có khác thường, nên Dương Gian tỏ ra cực kỳ cẩn thận.
Thế nhưng hành động của hắn không hề chậm một chút nào. Sau khi tiến vào phòng, hắn liền bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm. Hắn muốn biết thứ bên trong phòng là một con quỷ không biết hay là quỷ họa.
Dương Gian không quá lo lắng việc bản thân bị quỷ tập kích, nên động tác rất lớn mật. Thậm chí hắn còn dám chủ động tạo ra một số động tĩnh.
Không mất bao lâu, trong quá trình tìm kiếm, ánh mắt của hắn rơi vào một chiếc ghế sô pha nằm tận trong góc của phòng khách. Dương Gian nhìn thấy trên chiếc ghế sô pha được bao phủ trong không gian mờ tối có một người đang ngồi. Thân hình của người này bị ghế sô pha ngăn trở, nên hắn chỉ có thể nhìn thấy một cánh tay đặt ở trên cạnh ghế sô pha. Người này không nhúc nhích, giống như đã ngồi ở chỗ đó từ rất lâu.
Ánh mắt của hắn co lại, xê dịch sang bên cạnh mấy bước, với ý đồ thay đổi vị trí để nhìn rõ hơn một chút. Mặc dù vị trí của hắn đã thay đổi, nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy rõ người ngồi ở trên ghế sô pha kia là ai. Hắn chỉ dựa vào nguồn sáng u ám được chiếu từ bên ngoài qua cửa sổ vào, nên mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ cánh tay đang đặt trên thành ghế đã bị hư thối. Xem ra người ngồi trên ghế số pha đã từ rất lâu rồi.
"Một con quỷ khác không biết hay sao?"
Dương Gian không đi tới gần, hắn chỉ cần xác nhận xem thứ ở bên trong căn phòng có liên quan với quỷ họa hay không mà thôi.
Nếu đã không liên quan, vậy hắn cũng không có lý do để đến gần thứ này. Vì thế hắn quyết định lùi lại, rời khỏi căn phòng này. Không muốn kinh động đến con quỷ này. Như vậy có thể khiến hắn gặp ít phiền phức hơn.
Sau khi lùi lại được mấy bước, Dương Gian vội vàng quay người rời đi. Nhưng ngay khi hắn quay người, ánh mắt hơi liếc xéo qua xung quanh một chút. Hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng người vừa từ trong phòng khách đi thoáng qua người của hắn. Bóng người kia đi ngang qua cửa sổ, ngăn cản ánh sáng chiếu vào, khiến căn phòng đột nhiên tối sầm một lúc.
- Hả?
Sắc mặt Dương Gian thay đổi, bởi vì không có mắt quỷ nên hắn không thể nhìn được phía sau lưng, nên hắn phía quay đầu một lần nữa để nhìn lại.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên phát hiện ra, người vừa ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách đã biến mất đâu không thấy. Chiếc ghế sô pha cũ kỹ trở nên trống rỗng, không còn thi thể ngồi phía trên. Dường như thứ vừa đi ngang qua trước cửa sổ chính là Cỗ thi thể kia.
"Quỷ đang hoạt động ở bên trong căn phòng này."
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng. Tuy nhiên, không đợi hắn suy nghĩ thêm gì nhiều, phía sau lưng hắn đột nhiên truyền đến một cỗ khí tức âm lãnh. Đồng thời có kèm theo một mùi hôi thối của thi thể.
"Am!"
Cánh cửa vừa được mở rộng ra kia đột nhiên đóng lại sau khi có bóng người thoáng đi qua chỗ đó.
Dương Gian quay người ra phía sau một lần nữa và nhìn về phía
cửa ra vào. Hắn không có thu hoạch được gì, hắn không thể nhìn thấy CỖ thi thể đang di chuyển ở trong phòng, cũng không phát hiện ra Con quỷ ở gây ra động tĩnh ở phía sau, nhưng là của đã bị quỷ đóng lại.
"Không chịu thả mình rời đi?
Cửa phòng đột nhiên đóng lại. Dường như con quỷ bồi hồi ở trong phòng không muốn để cho Dương Gian rời đi. Hoặc là, Dương Gian đã bị quỷ để mắt tới, loại biến hóa này chính là dấu hiệu quỷ muốn tập kích hắn.
"Mình không cần thiết lãng phí thời gian cùng con quỷ trong này."
Ánh mắt của hắn dừng lại trên chiếc ghế sô pha trống rỗng ở trong phòng khách. Hắn định tìm ra vị trí của con quỷ kia, thế nhưng sau khi nhìn hết mọi thứ xung quanh, tuy nhiên hắn lại không phát hiện ra bất cứ chỗ dị thường nào.
Khu vực nhỏ như này mà không thể nào tìm thấy cô thi thể kia. Giống như nó đột nhiên biến mất vào hư không vậy. Không hề để lại dù chỉ một chút dấu vết, cực kỳ quỷ dị. Nhưng bên trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi thi thối khiến cho người ta phải buồn nôn. Mùi vị lần này còn nồng đậm hơn so với trước đó. Dường như muốn bảo với hắn rằng gỗ thi thể kia vẫn còn ở bên trong căn phòng này,
chưa hề rời đi.