Nhưng ngay khi Dương Gian đang chuẩn bị kỹ càng để đối kháng với con quỷ, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Lúc con quỷ kia còn cách hắn chừng năm mét, nó đột nhiên dừng lại. Tại thời điểm đó, tiếng bước chân cũng dừng lại luôn. Tuy nhiên chuyện này chỉ diễn ra trong chốc lát.
Ngay sau đó Con quỷ thay đổi phương hướng, nó xoay người đi sang phía Jimmy.
- Hå?
Con ngươi Dương Gian co lại, hiện tại hắn đã chuẩn bị xong, đã giơ sẵn đạo, chỉ cần chờ con quỷ kia đi đến là chém, vậy mà nó lại thay đổi phương hướng vào lúc này. Đây tuyệt đối không phải là vì con quỷ sợ thành sài đao trong tay của hắn. Cũng không phải do hắn không phải là người bị quỷ để mắt đến, mà là bởi vì lúc này hắn không còn phù hợp với điều kiện giết người của con quỷ nữa, cho nên Jimmy trở thành mục tiêu kế tiếp.
Ngay khoảnh khắc vừa rồi, hắn mơ hồ nhận ra được quy luật giết người của quỷ họa là gì..
Mặc dù không thể hoàn toàn khẳng định, nhưng chắc chắn đã gần với chân tướng rồi, thậm chí hắn đã đoán đúng hơn phân nửa.
- Lý Dương, đừng có đứng ngẩn ngơ ở đó nữa, mau đi thôi.
Dương Gian không có đứng ngây ngốc ở đây để phân tích tình huống, mà rống to một tiếng, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Dù gì đi nữa trong bọn họ sẽ có một người phải chết, hiện tại người chết là Jimmy, có thể nói đây là lựa chọn tốt nhất. Bởi vì hắn ta chỉ là một người bình thường, dù hắn ta có chết đi thì cũng không ảnh hưởng đến cục diện. Dù sao trong chỗ này, số lượng người bình thường đã bị quỷ xử lý cũng không hề ít.
Cả người Lý Dương bị tiếng trống của Dương Gian khiến cho run rẩy, nhưng sau đó liền vội vàng lấy lại tinh thần rồi đuổi theo Dương
Gian.
Lúc này hẳn là Jimmy đã đoán được bản thân chính là người bị quỷ nhắm đến, nên hắn ta nhắm chặt mắt lại, sắc mặt trở nên tái nhợt, đầu đổ đầy mồ hôi lanh. Tuy nhiên vẫn còn đang đứng cầu nguyện, vừa cầu nguyện vừa khóc.
Hắn ta không có ý định chạy trốn, bởi vì hắn ta biết bản thân sẽ không thể nào chạy được, đồng thời cũng có một phần do hắn ta không thể nào cử động vì quá hoảng sợ.
Tóm lại, khi Dương Gian cùng Lý Dương đã chạy ra xa, thì hắn ta vẫn không hề cử động. Chỉ là cuối cùng, đột nhiên có thứ gì đó khiến cho hắn ta quên mất sự sợ hãi, hét to với Lý Dương một câu, nhưng vì tên này nói bằng tiếng Anh cho nên Dương Gian không thể nào hiểu được.
- Hắn ta nói điều gì vậy?
Dương Gian không quay đầu lại để nhìn, nhưng cũng đã đoán ra được tên Jimmy này đã chết.
Lý Dương vừa thở phì phò, vừa nói:
- Cậu ta nhờ tôi nói cho mẹ cậu ta biết, cậu ta yêu bà ấy rất nhiều.
- Vậy à?
Sắc mặt Dương Gian hơi trầm xuống. Nói thật hắn không ghét tên Jimmy này, có gan, cũng khá nghe lời. Thậm chí là một người bình thường nhưng lại dám cùng hành động với hắn. Chỉ là hiện thực lại quá tàn khốc, hắn ta đã bị quỷ để mắt tới nên phải lưu lại.
Dù không ở lại chỗ này, hắn ta cũng không thể nào sống sót mà rời khỏi thế giới của quỷ họa.
Lý Dương nói:
- Nếu tôi có thể sống sót, tôi sẽ chuyển lời đến cho mẹ của Jimmy. Tôi đã quen biết cậu ta một đoạn thời gian rồi...
Dương Gian nói:
- Vậy thì cậu phải làm điều này nhanh nhanh đi, với trạng thái hiện tại của cậu, thời gian sống sót của cậu sẽ không quá lâu đâu. Bởi vì cậu không phải là người đầu tiên khống chế con quỷ này, cho nên hiện tại cậu có thể sống thêm được nửa năm đã là rất tốt rồi.
Lý Dương gật gật đầu.
Lúc này cả hai người đã đuổi kịp nhưng người sống sót chạy phía trước, đồng thời thi thoảng Dương Gian còn ngoái đầu lại quan sát phía sau. Quỷ không hề đuổi theo, giống như trong bọn họ không còn ai trở thành mục tiêu của nó nữa.
- Đi phía này.
Bất chợt, Dương Gian đứng trước một con hẻm nhỏ, u ám, sau đó hô to một tiếng. Con đường mà lúc trước hắn đi vào đã biến mất, bị - kiến trúc của một khu vực nào đó trong thành thị bao phủ. Nên hắn căn bản không thể nào tìm được con đường nhỏ kia. Nhưng lúc đi
vào hắn cũng đã rất cẩn thận khi lưu lại một vài thứ làm ký hiệu. Đó chính là một viên đạn bằng vàng.
Hiện tại viên đạn này đang nằm trước cửa vào của con hẻm nhỏ. Nói cách khác, con đường lúc trước đã biến thành con hẻm nhỏ này,
đồng thời cảnh vật xung quanh đã phát sinh biến hóa.
Dương Gian dẫn đầu chạy vào bên trong con hẻm nhỏ. Những người khác hầu như không do dự, vội vàng bám sát phía sau hắn. Bọn họ căn bản không thèm cân nhắc đến việc liệu trong này có nguy hiểm hay không, hay là liệu đi theo con đường này thì có đi ra ngoài được không.
Lúc này bọn họ đã đánh cuộc tất cả mọi thứ vào người xa lạ tên Dương Gian này, được ăn cả ngã về không. Con hẻm này nằm giữa hai tòa cao ốc, nên toàn bộ ánh sáng đều bị che chắn, khiến nó khá tối tăm. Đoạn đường này cũng không hề xa.không mất bao lâu Dương Gian đã đi đến một đoạn ngõ cụt, phía trước đã bị một vách tường chắn lại.
Nhưng ở trên vách tường kia lại có một chiếc cửa sổ khá thấp bé, nhìn kiểu gì cũng thấy nó khá kỳ quặc với khung cảnh xung quanh.
Cửa sổ này không có kính, bên trong chỉ là một mảng không gian đen kịt, lộ ra vẻ đáng sợ. Nhưng ở phía trước cửa sổ này, Dương Gian lại tìm ra được một viên đạn bằng vàng khác. Nếu dấu hiệu đã nằm ở đây, vậy trước mặt chính là lối ra.
- Chui qua chiếc cửa sổ này là có thể rời khỏi đây.
Nói xong, Dương Gian nhìn về phía Lý Dương. Lý Dương lập tức phiên dịch lại lời Dương Gian vừa nói cho những người may mắn sống sót nghe.
- Không cần phải ở lại chỗ này chờ bọn họ. Chúng ta cần phải rời khỏi đây trước, bất cứ lúc nào quỷ vực cũng có thể phát sinh thay đổi, thậm chí quỷ có thể xâm lấn đến thế giới thực, cho nên bên kia chưa chắc đã an toàn.
Nói xong, Dương Gian xoay người, trực tiếp chui vào bên trong cửa sổ đen sì kia. Vừa chui qua, không gian xung quanh liền phát sinh thay đổi. Hắn đi vào bên trong một căn phòng nhỏ, lúc này cửa phòng đang được đóng chặt, ánh đèn ở trên trần đã khá leo lắt, giống như lúc nào cũng có thể bị dập tắt vậy.
"Trở về."
Dương Gian kiểm tra mọi thứ xung quanh, hắn biết hiện tại bản thân đã trở lại căn biệt thự số tám của Hạ Thiên Hùng rồi. Lúc này Lý Dương, còn những người sống sót khác cũng đều liên tục chui ra ngoài, khiến cho căn phòng nho nhỏ này đầy ắp người.